Chương 41: Giằng co

Đêm khuya tại Lạc Tương phủ.

"Ngươi đã đến." Thủy Thần nhàn nhạt nhìn Húc Phượng.

Húc Phượng không lên tiếng, chỉ là ánh mắt tựa hồ hiện lên ánh hồng yêu dị.

Một đạo bạch quang buông xuống, Nhuận Ngọc liền hiện thân che phía trước Húc Phượng, duỗi tay nắm chặt hắn "Đi theo ta."

"Thủy Thần tiên thượng, ta với Húc Phượng có chút lời muốn nói, xin cáo từ." Hắn cũng không quay đầu lại nhìn Thủy Thần, hai mắt chỉ luôn nhìn chằm chằm vào người Húc Phượng.

Thủy Thần nhìn hai người hóa thành quang mang biến mất, than nhẹ một hơi.

"Tuệ Hòa, ta không cần nàng vì ta mà tay phải nhuốm máu." Trong tay linh quang chợt lóe đánh tan ngụy trang của "Húc Phượng". Hắn nhìn nàng, gằn mạnh từng chữ một.

Tuệ Hòa có chút đờ đẫn "Chàng làm sao biết..........Ta muốn làm cái gì..........."

Nàng hít sâu một hơi, nhạy bén nhìn xung quanh mình, nhìn đến Yểm thú đang nằm ngủ một bên liền sáng tỏ.

"Yểm thú.........." Tuệ Hòa đỏ mắt, nàng bỗng nhiên nhìn về phía Nhuận Ngọc, "Chàng nhìn thấy ta gϊếŧ Thủy Thần..........Chàng..........còn nhìn thấy cái gì?"

Nàng liền đẩy Nhuận Ngọc ra, phất tay đánh nát hộp gỗ trên bàn.

Lam mộng châu nhẹ nhàng nâng lên, mỗi một cái đều là ký ức kiếp trước của Tuệ Hòa.

Ý đồ của nàng, nàng tham lam, nàng si tâm, nàng ngoan độc, nàng bất kham, nàng sở hữu những bí mật vĩnh viễn không muốn ai biết.

"Tuệ Hòa, ta.........." Nhuận Ngọc có chút hoảng loạn, hắn biện giải như thế nào đây, hắn nhìn lam mộng châu kia. Mỗi một mộng cảnh hắn đều đã xem qua.

Không có phẫn nộ, không có chất vấn, không có giải thích, càng không có nước mắt.

Tuệ Hòa khẽ cười một tiếng, rũ mi mắt.

"Ta.............Thiên Đế bệ hạ." Nàng không có nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch mang theo nụ cười chậm rãi nói. "Chàng cũng đã biết, ta chọn chàng thắng là bởi vì ta sớm đã biết hết mọi chuyện. Một kiếp này ta đã không chọn sai người."

"Tuệ Hòa.........." Nhuận Ngọc đau lòng mà nhìn nàng, hắn liền kéo nàng, đem nàng ôm chặt vào lòng, "Không phải, không phải như thế."

"Bệ hạ." Nàng vẫn kiên trì gọi hắn như vậy, "Tuệ Hòa sẽ đem binh lực Điểu Tộc dâng lên cho bệ hạ, bệ hạ không cần phải như vậy."

"Không phải, Tuệ Hòa." Hắn đôi mắt đỏ bừng dùng sức đem nàng giam ở trong ngực, "Nàng đừng nói vậy."

"A, vậy bệ hạ muốn nghe ta nói cái gì?" Nàng cười, nước mắt nhiễm ướt cả vạt áo Nhuận Ngọc, "Nếu ta nói ta đối với chàng động tâm, ta đối với chàng có tình, ta yêu chàng, ta muốn dùng mệnh ta cùng toàn bộ Điểu Tộc bồi chàng. Bệ hạ, chàng tin sao?"

"Những gì chàng nhìn thấy, đều là sự thật, đều đã phát sinh qua. Bệ hạ, Tuệ Hòa là một người ti tiện như vậy, chàng sẽ tin ta sao? Chàng dám tin ta sao? Chàng sẽ không tin.". Tuệ nắm chặt vạt áo Nhuận Ngọc, run rẫy dữ dội. "Nhuận Ngọc, ta biết chàng sẽ không tin, bởi vì........ vì ta với chàng đều là cùng một loại người, chúng ta sẽ phỏng đoán, sẽ suy diễn, sẽ mưu tính nhưng chúng ta sẽ không tin tưởng."

"Ta tin nàng, ta tin. Tuệ Hòa ta tin nàng." Hắn ở bên tai nàng nghẹn ngào không ngừng lặp đi lặp lại.

Tuệ Hòa cười chua xót, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Nhuận Ngọc "Nhuận Ngọc, nếu tin ta, chàng sẽ không nhìn."

Nhuận Ngọc cả người cứng đờ.

Tuệ Hòa nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm của hắn, hắn bắt lấy cánh tay của nàng, Tuệ Hòa càng đẩy hắn càng không buông.

"Tuệ Hòa, có lẽ nàng nói đúng, ta không hiểu như thế nào là tín nhiệm." Nhuận Ngọc ánh mắt lạnh lẽo. "Nàng thông minh như vậy, Tuệ Hòa nàng nói, ta sẽ buông tay sao?"

Nàng nhìn hắn, không rõ ý tứ của hắn.

"Tuệ Hòa, ta chỉ nghe được hai khả năng. Thứ nhất, nàng biết ta sẽ trở thành Thiên Đế, vì củng cố quyền thế của nàng, tước vị tộc trưởng của nàng, nàng lợi dụng ta. Thứ hai, nàng đối với ta động tâm, nàng đối với ta có tình, nàng yêu ta."

Nhuận Ngọc cười "Tuệ Hòa nếu là nàng lợi dụng ta, đó là nàng thiếu ta, thiếu thì liền phải trả cho ta. Tuệ Hòa nếu là yêu ta, đó là.........Yêu ta."

Hắn không chỉ không buông tay, còn đem nàng bắt đến bên cạnh hắn càng ngày càng gần. Hắn nhìn nàng, nhẹ hôn lên môi nàng.

"Tuệ Hòa, chỉ có nàng là ta vĩnh viễn không muốn buông tay."