Chương 43: Cháy nhà lòi mặt chuột

Khi dắt tay "Cẩm Mịch" cảm nhận được hơi thở của nghịch lân, Nhuận Ngọc liền sửng sốt, bên môi liền tràn ra một tia ý cười.

"Đi sao?"

Tuệ Hòa không có phá tan con rối thuật. Lúc này chỉ là cứng đờ mà nhìn về phía trước. Vừa nghe Nhuận Ngọc hỏi, chỉ có thể truyền âm cho hắn "Hạ cờ không thu lại."

Bước lên Cửu Tiêu Vân điện. Tiên nhạc tề vang, tiếng trời tấu minh, thải điệp vòng lượn xung quanh mà bay, tiên hạc giao nhau khởi vũ. Thật là một hôn lễ vô cùng long trọng. Phía trước......Là cao đường, là vực sâu, là sân khấu kịch, là chiến trường.

Ai có thể nghĩ đến, hôm nay chàng cùng ta, thế nhưng cầm tay đồng sinh cộng tử.

"Phụ Đế, ngài đối với Nhuận Ngọc không chỉ có ơn sinh dưỡng, mà còn có thêm ơn dưỡng dục, càng có............." Nhuận Ngọc nhìn sang Tuệ Hòa, cười ôn nhu. "Chỉ hôn ban ân duyên. Nay con lấy tinh tú ngưng lộ kính hiếu với Phụ Đế, đại biểu cho tấm lòng của hài nhi."

Thiên Đế hớn hở, một hơi uống cạn sạch.

"Hành lễ. Nhất bái thiên địa........"

"Chậm đã!" Húc Phượng bước lên trên đại điện, quân thủ vệ Hỏa Thần đem quân phản loạn áp giải lên trên, Húc Phượng xoay người đối với Nhuận Ngọc nói "Hết thảy đại cục đã thành, dừng tay lại đi, ta sẽ tận lực giúp ngươi cầu Phụ Đế tha thứ."

Dạ Thần liền kích trống, lại không có một người tiến vào.

"Tam phương thiên tướng của ngươi đều bị ta bắt giữ."

Tuệ Hòa trong lòng cười thầm.

Húc Phượng nếu như người thật giống như lời chính mình nói, với phú quý không hề tham luyến, thì dù có mang Cẩm Mịch rời đi thì trước tiên cũng phải bảo chuyện Nhuận Ngọc phản nghịch với Thiên Đế từ trước. Thế nhưng ngươi cứ nhất định lại chờ đến ngày hôm nay, đem tội Nhuận Ngọc mưu nghịch chứng thực, về phần ngươi lại hiên ngang trở thành công thần bình định phản nghịch, ngày sau liền hướng Thiên Đế thỉnh cầu ban thưởng tứ hôn với Cẩm Mịch, như vậy liền có thể nhẹ nhàng xóa đi ô danh cướp thê tử của huynh trưởng..

Ngươi thông minh như thế, Tuệ Hòa quả thật nên vì ngươi reo hò cổ vũ a.

Quá Tị tiên nhân lãnh binh tiến vào đại điện "Bệ hạ, mạt tướng tiến đến cứu giá."

Nhuận Ngọc nghiêm nghị "Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước thu lợi. Thắng làm vua thua làm giặc, sai một nước cờ."

"Ngươi thế nhưng lại là một kẻ bất trung, bất nghĩa, mưu nghịch phản đồ!" Thiên Đế tức giận mắng, "Chúng thiên binh nghe lệnh, mau đem tên bất trung, bất nghĩa súc sinh này áp giải vào Bì Sa lao ngục!"

Nhuận Ngọc cười lạnh "Một tên bất trung, bất nghĩa, bất nhân, bất hiếu như ngươi lại có tư cách gì yêu cầu ta đối với ngươi trung nghĩa nhân hiếu? Thiên Đế năm đó vì để đạt được đế vị, lục thân không nhận, rời bỏ Hoa Thần, cưới ác phụ, nhục mẫu thân ta, vứt bỏ nhi tử, mà huynh đệ của ta lại một lòng nghĩ cách cướp đoạt thê tử của ta..........Thế nhân đều nói Thiên giới này là một nơi vô cùng tốt đẹp, không nghĩ tới, nơi này mới là nơi dơ bẩn nhất, tàn khốc nhất, giả nhân giả nghĩa nhất Lục giới!"

"Câm mồm!" Thiên Đế chợt thấy vô lực.

Là Sát Khí Hương Tro phát tác.

Nguyệt Hạ tiên nhân quát "Nhuận Ngọc, ta vốn biết ngươi tâm cơ thâm trầm, nhưng không nghĩ tới ngươi lại có thể làm ra cái việc độc ác tàn nhẫn tới như vậy!"

"Độc ác tàn nhẫn? Thiên Đế năm đó tàn sát huynh trưởng, dung túng phế hậu gϊếŧ hại Hoa Thần, nhục gϊếŧ mẫu thân ta, hủy diệt tộc long ngư của ta, chẳng lẽ không tàn nhẫn độc ác sao! Việc hôm nay, bất quá là thiên lý rõ ràng, chung quy là có luân hồi thôi. Nhuận Ngọc không những không cúi đầu, mà ngược lại ngẩng cao đầu nhìn thẳng chúng tiên không thẹn với thiên địa!"

Húc Phượng nhíu mày quát lớn "Ngươi mặc dù trong lòng có hận, nhưng Phụ Đế đối với ngươi cũng có ân sinh dưỡng!"

"Thắng làm vua thua làm giặc, sợ gì chết?"

Thiên Đế trầm giọng "Còn không mau đem Dạ Thần áp giải xuống............."

Tuệ Hòa cười, trò hay đã quá nửa, ta nếu còn không lên sân khấu tuồng chẳng phải đều để bọn họ diễn xong rồi sao?

"Buông ta ra!" Tuệ Hòa phát động linh lực, nhẹ nhàng thoát khỏi áp chế của Ngạn Hữu, lộ ra diện mạo chân thật của mình.

"Tuệ Hòa?" Thiên Đế kinh dị, "Như thế nào lại là ngươi! Cẩm Mịch đâu?"

"A, Cẩm Mịch..........Bệ hạ sao không hỏi một chút đệ đệ của ngươi, còn có..........." Nàng hai mắt đỏ bừng, nhìn về phía Húc Phượng, "Nhi tử tốt của ngươi."

"Tuệ Hòa..........." Húc Phượng vẻ mặt mờ mịt, hắn cũng không biết tính toán của Ngạn Hữu và Nguyệt Hạ tiên nhân.

"Húc Phượng, ta biết, ngươi luôn luôn không thích ta, nhưng ta dù sao cũng là người mà Thiên Đế cùng dì chỉ định cho ngươi. Ta không ngờ người chỉ vì muốn cướp thê tử của huynh trưởng mà không tiếc tính kế với ta, dùng con rối chi thuật đem ta đưa tới đạo tràng Tu La này!" Tuệ Hòa chỉ hướng hắn,than thở khóc lóc, "Bệ hạ cùng phế Thiên Hậu luôn muốn lập ngươi làm trữ quân, không tiếc ra tay đồ diệt sinh linh vô tội, chỉ vì giúp ngươi mở rộng thế lưc. Nếu ngày đó Dạ Thần không tự dùng chính thân mình thừa nhận ba vạn đạo thiên lôi nghiệp hỏa, thì có lẽ ba vạn Động Đình Thủy Tộc đã sớm hồn phi phách tán."

Ta, Tuệ Hòa công chúa, là tâm phúc của Đồ Diêu, thẹn quá hóa giận đem hết thảy tội ác chiêu cáo Thiên giới, lời do ta nói, ai không phục, ai không tin?

Việc này Húc Phượng lần đầu nghe nói, thế nhưng hắn lại giật mình không thể đáp lại, Tuệ Hòa ngôn từ chuẩn xác, mạnh mẽ đánh mạnh vào nhân tâm, càng làm hắn khó có thể phản bác.

"Không nghĩ đường đường là Hỏa Thần, hành sự bội nghịch như thế, hiếu để ở đâu, nhân nghĩa có còn?" Tuệ Hòa đem nhục nhã cùng lòng căm phẫn diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn, hai tay vung lên, hỏi lại chúng tiên, "Một trữ quân như thế này, đối với một Thiên giới vốn đã chướng khí mịt mù liệu có còn tương lai?"

"Tuệ Hòa!" Thiên Đế nghe lời này trong lòng kinh hãi, lập tức quát lớn.

Nhuận Ngọc tuy trù tính đã lâu, nhưng hắn không chưởng binh quyền, hôm nay trên đại điện, kỳ thật phần thắng cực lỳ bé nhỏ. Nhưng hắn dám cược được ăn cả ngã về không, hạ một nước cờ nguy hiểm chỉ vì một thiên cơ. Hắn nói, minh nguyệt phía sau tinh tú kia rất khó khống chế, thế nhưng nếu có thể nắm giữ lại có khả năng hủy thiên diệt địa.

Thiên cơ này chính là............Nhân tâm.

Chính nghĩa thì được ủng hộ, gian ác không được ai chấp nhận. Nhuận Ngọc đánh cuộc chính là nhân tâm của cả triều.

Tuệ Hòa hôm này diễn kịch, chính là một lòng vì Nhuận Ngọc thu thêm một ít nhân tâm.

"Hỏa Thần nhục ta, đó là nhục Điểu Tộc. Hôm nay Tuệ Hòa cùng trữ quân tương lai, cùng Thiên giới này vĩnh viện không đội trời chung!" Tuệ Hòa một lời, vang vọng khắp đại điện, nàng xoay người, "Thiên Đế cũng phế Thiên Hậu đức hạnh thấp kém, hiện giờ Dạ Thần điện hạ dám làm chuyện cả thiên hạ không ai dám làm. Đem hành vi phạm tội nhất nhất chiếu cáo, đúng là phúc hạnh của Thiên giới."

"Thiên giới chính là cần phải phá đi cái cũ để xây dựng cái mới. Ta nguyện ủng hộ Dạ Thần điện hạ kế thừa đế vị. Thanh lọc Lục giới loạn thế, chấn hưng Thiên giới uy danh!" Tuệ Hòa đối với Nhuận Ngọc quỳ xuống, cùng chính là thi hành quân thần chi lễ.

Quá Tị tiên nhân lúc này phát ra tiếng, nguyện vì tân đế chấn hưng Thiên giới.

Chúng tiên trên đại điện toàn bộ quỳ gối phủ phục "Ta nguyện vì Dạ Thần chấn hưng Thiên giới!"

Quyền lực thay đổi, nhân tâm xoay chuyển, Nhuận Ngọc đã thắng.