Chương 12: Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm (1)

Chương 12: Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm (1)

Trong cuộc họp trực tuyến có cả chi nhánh tại Thành phố Hồ Chí Minh. Mà trong các lãnh đạo của chi nhánh Hồ Chí Minh, thì có cả sự tham dự của Triệu Minh Hùng, hiện là giám đốc chi nhánh Hồ Chí Minh.

Khi Giai Tuệ trình một lần nữa trình bày kế hoạch của mình tại cuộc họp trực tuyến này, lúc này trên màn hình hiển thị hình ảnh của các chi nhánh, đang rất chăm chú lắng nghe. Và đặc biệt đó là Triệu Minh Hùng, anh nghe rất chăm chú và luôn nở nụ cười vui mừng vì đã lâu không gặp Giai Tuệ.

Và những chi tiết cũng như biểu hiện của Triệu Minh Hùng không qua nổi ánh mắt sắc như kiếm của Đại boss đang ngồi ở vị trí chủ đạo hội nghị.

Sau khi hội nghị kết thúc một cách hoàn mỹ, thì mọi người lục tục thu dọn tài liệu của mình, ngay lúc Giai Tuệ đang thu dọn những tài liệu trên bàn, và mở máy điện thoại di động của mình lên, vì trong lúc hội nghị cô đã tắt máy. Vừa lúc mở lên thì ngay tức khắc có cuộc gọi đến.

Giai Tuệ nhìn điện thoại là số điện thoại lạ thì hơi nhíu mày, nhưng cô vẫn nhấn phím nghe: "Dạ alo", thì đầu dây bên kia một giọng nói trầm ổn vang lên: "Giai Tuệ, Anh là Minh Hùng, em còn nhớ anh không". Lúc này, Giai Tuệ mới biết được là người đồng nghiệp trước đây tại chi nhánh Đà Lạt và đã chuyển đến Hồ Chí Minh.

Giai Tuệ trả lời "À, là Anh Minh Hùng, đã lâu không gặp, anh khỏe chứ" cô hỏi với giọng điệu khách sáo và quan tâm như một người bạn lâu ngày không gặp. Vì vừa dọn đồ trên bàn và vừa nói chuyện điện thoại nên cô không hề chú ý đến, vị đại boss vừa chuẩn bị đi ra cửa, khi nghe cô gọi tên Minh Hùng thì đã dừng lại phía sau lưng cô.

Vị đại boss nào đó, nhíu chặt đôi mày thể hiện đang rất không vui. Thì ra là Minh Hùng, mình đã chuyển anh ta đi, thế mà họ vẫn còn điện thoại liên lạc và nói chuyện tình nồng mật ý như vậy. Xem ra anh phải để cho cô ta công việc chồng chất, thì cô ta mới không có thời gian mà cưa cẩm với đàn ông đã có người yêu được.

Ánh mắt đại boss liếc xéo cô gái đang đứng quay lưng với anh mà nói chuyện điện thoại, thật ngọt ngào kia một cái rồi đi thẳng ra cửa, về phòng làm việc của mình ở tầng cao nhất. Vừa vào phòng anh ném tập tài liệu lên bàn làm việc một cái thật kêu, và đến thẳng sofa ngồi xuống, với vẻ mặt mệt mỏi và như đang mưu tính. Theo sau đại boss chính là vị trợ lý kim bạn tốt Trần Hạo Dân. Vừa mở cửa theo vào thấy boss tâm tình không tốt, không biết nguyên nhân từ đâu, làm anh hết hồn, không phải đại boss của chúng ta có tính ổn trọng lắm sao, không gì có thể khiến anh mất kiểm soát tính tình của mình như vậy cả, đây là chuyện gì đây.

Thế là máu cà lơ phất phơ của trợ lý trần nổi lên, anh ta đi thẳng đến sofa ngồi đối diện với đại boss, và ngước khuôn mặt ngây thơ vô số tội của mình ra mà hỏi: "Đại boss của chúng ta làm sao vậy, ai chọc giận cậu vậy, không phải hội nghị rất tốt đẹp sao, nhưng mặt của cậu, từ trong hội nghị tới giờ ngày càng xấu không chịu nổi là sao vậy".

Lúc này, đại boss mới hướng mắt về phía trợ lý Trần và nói "Mình nói cậu giao việc cho Giai Tuệ tới đâu rồi, có phải công ty mình quá rảnh rỗi, không có công việc gì để nhân viên làm đúng không, có phải mình bỏ tiền ra thuê nhân viên chỉ để ngồi chơi xơi nước và yêu đương nhăng nhít đúng không".

Trợ lý Trần bức xúc vì nằm không cũng trúng đạn nên đã phản bác "này, Giai Tuệ đắc tội gì với cậu vậy, cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ, hơn nữa kế hoạch làm rất tốt, cậu nên khen ngợi cô ấy một tiếng để khích lệ tinh thần của cô ấy mới đúng, còn nữa không phải trước giờ cậu rất ít quan tâm đến chuyện cá nhân của nhân viên sao, lý do gì cậu khó dễ với Giai Tuệ như vậy".

Trợ lý Trần nói một hơi, tới đây như bừng tỉnh đại ngộ, mà hướng khuôn mặt yêu mị của mình tới gần đại boss và nói "Nè, đừng nói với mình là cậu đã động tâm với Giai Tuệ rồi đó nhé, chẳng phải trước giờ không cô gái nào lọt vào mắt xanh của cậu hay sao. Mà cũng đúng Giai Tuệ là một cô gái lương thiện, cô ấy không giống với những cô gái theo đuổi cậu trước đây. Ngoại trừ người con gái đã mang trái tim của cậu ra nước ngoài thì không còn ai có thể làm cậu chú ý cả, không phải sao", nói đến đây, bầu không khí lâm vào trầm mặc.

(Còn tiếp)