Chương 22: Em có tình cảm với tôi không?

Chương 22: Em có tình cảm với Tôi không?

Sau khi được Bác sĩ cho uống thuốc hạ sốt và Giai Tuệ đã ngủ đến khi tỉnh dậy lần nữa đã là ngày hôm sau.

Mở mắt ra đã thấy ánh mặt trời chiếu vào qua rèm cửa sổ và trần nhà màu trắng toát, khoan đã đây không phải là nhà mình, đó là những gì cô biết được sau khi mở mắt, và cơn đau đầu của hôm qua cũng đã đỡ rất nhiều. Đây là đâu chứ, mình nhớ hôm qua mình ở trong thung lũng tình yêu và à hình như mình có gặp đại boss, mà không chắc mình mơ thôi làm sao boss ở đó chứ. Thế ai đưa mình đến đây, đây không phải bệnh viện thì là đâu chứ, cái mùi này thật khó chịu quá, mình phải rời khỏi đây nhanh thôi.

Khi Giai Tuệ vừa đặt chân xuống giường thì cánh cửa cũng mở ra, một người đàn ông cao to đẹp trai, tay đang cầm chiếc l*иg cơm đi tới bên giường và nói "em tỉnh rồi sao, em cảm thấy trong người thế nào có còn nóng hay đau ở đâu không, tôi đi gọi bác sĩ đã, em nằm yên đó nhé". Anh vừa nói nhưng chân cũng bước đi, và không biết được cô gái đang ngồi trên giường trơ như phỗng, cô không nhìn nhầm chứ, đây không phải là đại boss của cô thì là ai chứ, nhưng tại sao anh lại ở đây, đây là bệnh viện à nha. Nhưng mà không đúng anh biết mình bị bệnh vậy giấc mơ hôm qua mình thấy anh ấy không phải là mơ mà là thật sao.

Cô còn đang miên man suy nghĩ thì cánh cửa một lần nữa được mở ra và theo vào đó là một bác sĩ với áo blue trắng muốt cùng với anh đại boss của cô. Bác sĩ khám và nói "Cô ấy đã khỏi sốt rồi, có thể xuất viện được rồi, về nhà chú ý nghỉ ngơi, tránh dầm mưa kẻo lại tái phát, thể chất cô vốn yếu nên trước khi bình phục hoàn toàn, không thể tiếp xúc với thời tiết quá nắng hoặc quá lạnh được nhé! Nếu không lại có người tới đòi dỡ bệnh viện của tôi thì tôi lấy gì mà sống chứ.

Giờ thì có người bên cạnh lên tiếng" Cậu nói nhiều quá, xong việc của cậu rồi đi giúp mình đi để cô ấy còn ăn sáng nữa, Cô ấy vẫn còn là bệnh nhân ấy, cậu đang làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi đó hả "và chẳng ai khác chính là đại boss nãy giờ bị người ta nói trúng tâm nên đã đổi đề tài. Vị bác sĩ cũng chẳng vừa gì mà liếc xéo anh ta một cái và nói" vậy cô nghỉ ngơi xíu thì có thể xuất viện bất cứ lúc nào, nhớ về tĩnh dưỡng cho tốt, à mà tôi quên cần gì tôi phải nhắc chứ, chắc có người đã lên sẵn thực đơn bồi dưỡng cho cô rồi ấy chứ, tạm biệt cô nhé! Tôi đi đây tên bạn qua cầu rút ván ".

Cánh cữa đóng lại, anh liền nói" em ăn sáng nhé, tôi có mua đồ ăn sáng cho em rồi, ăn xong nghỉ ngơi rồi tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho em ". Cô liền nói" Boss à, cảm ơn anh nhiều, nhưng tôi thật sự rất không thích mùi ở bệnh viện, anh có thể đưa tôi về gấp được không, ở đây tôi ăn cũng chẳng vô, thật đó ".

Đại boss nhìn cô chán ghét bệnh viện như vậy thì cũng không đành lòng ép cô, mà nói" được, vậy em ở đây chờ tôi xíu, tôi đi làm thủ tục xong chúng ta đi về, tôi sẽ bảo đầu bếp nhà hàng nấu đồ tẩm bổ cho em ".

Nói xong anh đi ra, cô nhìn theo mà cảm thấy thật ấm áp và tim đập nhanh liên hồi, cô thích cảm giác này, trên đời này ngoài Ba ra thì anh là người đàn ông thứ hai chăm sóc cô như vậy, anh trai cô cũng rất thương cô nhưng anh không biết cách thể hiện. Còn đại boss anh cho cô cảm giác an toàn và dường như có anh ở bên cô không cảm thấy cô đơn hay chán ghét mà thật sự rất ấm áp, hạnh phúc.

Sau khi hai người về đến Khách sạn Thịnh cảnh anh không đưa cô về chỗ ở của cô mà anh đưa cô về nhà riêng của anh, cô nói" boss à, anh sao không đưa tôi về nhà, vì sao đến đây vậy, anh có việc sao, vậy để tôi tự về cũng được ạ ".

Anh nói" em cần nghỉ ngơi, và chăm sóc chu đáo, em tạm thời ở đây tạm đi, đến khi em khỏe hoàn toàn tôi sẽ đưa em về chỗ ở của em, ở đây tôi có thể chăm sóc em, hơn nữa có các chuyên gia dinh dưỡng sẽ giúp em bồi bổ tốt hơn, được chứ. Tôi không muốn có một nhân viên bệnh mãi không khỏi ảnh hưởng đển công việc của công ty, hay có người nói tôi đày đọa nhân viên làm việc đến gòi mòn ".

Anh nói nhiều như vậy mà cô còn không chịu ở lại thì anh sẽ dùng biện pháp cưỡng chế đó, anh đang nói thầm trong lòng như vậy, thì cô nói" nhưng tôi ở đây sẽ làm phiền anh lắm, hơn nữa nếu để vợ chưa cưới của anh biết tôi ở chung chỗ với anh thì sẽ làm khó anh mà cũng khó tôi nữa, nên tốt nhất anh nên.. "cô vẫn chưa nói xong thì miệng đã bị che bỡi một nụ hôn cuồng nhiệt, hôn một lúc lâu cô có đẩy anh như thế nào cũng không ảnh hưởng đến nụ hôn đầy yêu thương nhớ nhung đó của anh, nên cô đành để anh hôn đến khi anh ngừng lại và nói" tôi không có người vợ chưa cưới nào cả, tôi đã nói với em rồi mà, tôi phải làm thế nào thì em mới tin chứ, em nghe rõ một lần nữa cho tôi ".

" Tôi Hà Kiến Minh chỉ yêu duy nhất một người con gái chính là Giai Tuệ, người con gái đang đứng trước mặt tôi đây, ngoài ra tôi không hề có tình cảm gì với bất cứ người nào khác trong suốt cuộc đời Hà Kiến Minh tôi ".

Cô nhìn anh trịnh trọng tuyên bố mà rơi nước mắt và nói" Tôi xin lỗi nhưng tôi không xứng với anh đâu, anh biết tôi.. "Cô vẫn chưa nói xong thế nhưng lại một nụ hôn nữa nuốt trọn những lời cô muốn nói vào trong, anh nói" Em có tình cảm với tôi không? ". Anh nhìn cô và chờ câu trả lời của cô, cô cũng nhìn anh nước mắt rơi nhưng không biết phải trả lời thế nào, cô thích anh, đúng vậy cô rất thích anh, thích cảm giác được ở bên cạnh anh, thích được anh chăm sóc che chở, thích được anh ôm trong vòng tay ấm áp, thích được nhìn thấy anh làm việc chăm chú, thích được nghe những lời nói ngược lòng của anh, thích nhìn anh giống như trẻ con đòi cô thuận ý, thích được cùng anh dùng cơm trong yên bình, cô thích anh. Nhưng cô xứng với anh sao, anh là ông chủ cao cao tại thượng, vạn người theo đuổi, còn cô chỉ là một cô gái bình thường, không xinh đẹp, không tài đức gì làm sao có thể mơ mộng được cùng anh chung lối đến hết cuộc đời chứ.

Cô nhìn sang hướng khác và nói" xin lỗi boss, tôi rất cảm ơn tình cảm anh đã giành cho tôi, nhưng tôi không hợp với anh đâu, tôi tin sẽ có nhiều cô gái khác thích hợp hơn với anh ".

Anh nói" Giai Tuệ em hãy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói đi, em có đảm bảo rằng mình không có tình cảm nam nữ với tôi không, tại sao em cứ phải lừa người dối mình như vậy chứ, rõ ràng em có tình cảm với tôi cơ mà, chẳng lẽ tôi không đáng để em quang minh chính đại mà yêu sao? ".

Cô lắc đầu muốn nói gì đó, thì lúc này có người gõ cửa" Cốc cốc cốc ".

Boss vẫn không buôn tay cô ra và nói" mời vào ".

Người bên ngoài cửa bước vào và chẳng ai khác chính là Ý Nhi và Y Phụng. Hai cô gái nhìn thấy cảnh hai người tay trong tay mà tức đến mức không kìm chế được, Y Phụng nói" Tại sao cô ta lại ở đây, cô chẳng phải nên rời khỏi nơi này sao, đây là chỗ để người như cô muốn đến là đến sao, Cô là gì chứ hả, định quyến rũ luôn cả anh trai tôi sao? ".

Anh lên tiếng" em nhanh chóng xin lỗi cô ấy ngay lập tức cho anh, anh không nghĩ mình có đứa em gái vô lễ và không hiểu chuyện như vậy, em có biết nếu không phải anh đến kịp thời thì em đã trở thành kẻ gϊếŧ người rồi không, nếu vì lòng dạ ích kỷ của em mà tổn hại đến người khác, em có thể sống tốt sao. Nếu người khác đối xử với em như vậy, em sẽ thế nào hả. Từ nhỏ tuy em được nuông chiều nhưng gia đình không giáo dục em làm người ích kỷ và độc ác như vậy, em cũng là con gái, tại sao em có thể làm chuyện mà một con người không nên làm như vậy chứ, nhanh chóng xin lỗi cô ấy, nếu không sau này em đừng đến gặp anh nữa ".

Y Phụng nói" Anh, anh vì cô ta mà chửi mắng em như vậy sao, vì cô ấy mà không nhận đứa em gái là em sao? Cô ta có gì tốt mà sao ai cũng thích cô ta chứ, chẳng qua chỉ là một đứa con gái nghèo kiếp sát, không xinh đẹp vậy thì vì cái gì mà anh mê đắm cô ta đến mức không cần đứa em gái ruột như em chứ ".

Giai Tuệ không thể nghe được nữa và lên tiếng nói" Xin lỗi tổng giám đốc, xin lỗi cô Y Phụng. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền đến hai người, Cô Y Phụng cô đừng hiểu lầm anh trai mình, tổng giám đốc chỉ là tức giận tức thời mà thôi, tôi và tổng giám đốc cũng chẳng có gì, chúng tôi chỉ là cấp trên và cấp dưới mà thôi. Như cô đã nói, đúng vậy tôi chỉ là một người không có một điểm gì để có thể xứng đáng với anh ấy, và tôi cũng biết điều đó, nên cô không cần phải bận tâm nhiều đến vậy. Tuy nhiên, thưa cô tuy cô có tất cả, có gia thế, có quyền và có tiền nhưng những người nghèo chúng tôi rất biết thân biết phần mà sẽ không với cao để tự làm té đau mình. Tôi cũng vậy tôi biết mình đang đứng ở vị trí nào trong xã hội, tôi biết mình cần gì và chỉ nên có gì. Đối với tôi mà nói tổng giám đốc giống như một món quà xa xỉ mà chỉ có thể nhìn chứ không có ý nghĩ sẽ sở hữu và tôi cũng không muốn bước qua ranh giới ấy. Tổng giám đốc tôi không đáng để anh phải suy nghĩ đâu. Xin lỗi vì thời gian qua đã làm mọi người hiểu lầm. Tôi xin phép ".

Nói xong cô quay lưng đi mà không nhìn lại dù chỉ một cái. Hà Kiến Minh gọi theo" Giai Tuệ, Giai Tuệ em đứng lại cho tôi, Giai Tuệ ". Nhưng anh không đuổi theo mà quay lại nhìn em gái mình và Ý Nhi, anh nói" nào giờ thì em hài lòng rồi, anh cũng có chuyện muốn làm rõ với em và Ý Nhi, mời ngồi đi ".

Hai cô gái Ý Nhi và Y Phụng nhìn nhau và không dám cãi mà đã ngồi xuống sofa. Anh nói" Trước tiên, em gái em có biết em đã nói gì và làm gì không, tuy em sinh ra trong gia đình có điều kiện, nhưng những thứ đó có phải là do em làm ra không, mà là của gia đình, chỉ là em may mắn hơn người khác, em được sinh ra trong gia đình đã có sẵn những thứ tốt nhất để em không cần phải động tay động chân cũng có tiêu sài. Nhưng em có nghĩ chưa, nếu em sinh ra trong một gia đình bình thường mà người khác nói em như vậy, em sẽ như thế nào. Cha mẹ là không thể chọn lựa, sự nghiệp có thể chọn nhưng nguồn gốc sinh ra thì không thể em hiểu không? Em nghĩ em giàu, em đẹp, em sang trọng những thứ đó từ đâu em có, có phải em lao động bằng chính đôi tay mình mà có không? Người nghèo không có tội, ngược lại họ biết lao động tự nuôi sống bản thân và gia đình một cách trong sạch còn đáng quý hơn những người ỷ thị giàu có đội lốp gia thế mà không biết trời cao đất dày, không biết đối nhân xử thế. Anh hỏi em khi em thấy người ăn xin em sẽ làm gì, em có bỏ một đồng nào cho họ không, hay em khinh thường họ, thế nhưng cô ấy thì sao, khi cô ấy gặp người khó khăn hơn mình cô ấy sẽ ra tay giúp đỡ, cô ấy biết kính trên nhường dưới, cô ấy biết lễ độ với người cùng tuổi, em làm được chưa, đó là những điều căn bản nhất của một người có giáo dục bẩm sinh đó em à. Em nên suy nghĩ lại mình đã sống như thế nào đi. Em có biết vì sao Triệu Minh Hùng thích cô ấy không, bỡi vì cậu ta thấy được sự tốt đẹp ở tâm hồn cô ấy, còn em thì làm sao đây, em có biết cách làm thế nào để sống chung hòa bình với gia đình cậu ấy chưa. Em sẽ làm gì nếu gia đình cậu ấy nghèo khó ".

" Còn về Ý Nhi, anh rất mến em với tư cách là một người anh trai với một đứa em gái, ngoài ra anh không có tình cảm nam nữ với em, em biết rõ điều đó mà đúng không? Trước giờ anh luôn coi em và Ý Nhi như nhau, nên anh hy vọng em có thể tìm được người thật sự yêu thương em chân thành. Cho dù hôm nay không có Giai Tuệ anh cũng sẽ không yêu em nên em đừng nghĩ rằng vì Giai Tuệ mà anh không có tình cảm với em. Trước đây cũng vậy và sau này cũng vậy anh chỉ xem em như em gái ngoài ra không có bất cứ một thứ tình cảm gì khác cả. Chúc em hạnh phúc ".

" Lần này anh có thể tha thứ cho việc làm dại dột của hai em nhưng nếu để anh thấy hai em có thái độ coi thường hay làm tổn hại đến người khác một lần nữa, anh sẽ không tha thứ cho hai đứa. Còn nữa Anh yêu Giai Tuệ cho nên Y Phụng, em hãy học cách tôn trọng người khác đi, cô ấy rất đáng để em học hỏi đó, anh sẽ cho em thời gian để em thấy được tại sao anh yêu cô ấy và để em biết mà rút kinh nghiệm cho bản thân mình. Anh không bảo em phải thay đổi chính bản thân mình mà chỉ muốn em biết làm thế nào để sống giữa thế giới loài người mà được người ta yêu mến và tôn trọng thật sự. Làm thế nào để đối xử chân thành với một người và làm thế nào để cuộc sống của mình hạnh phúc thật sự, không tranh đua ích kỷ, không chỉ biết có bản thân mình, như vậy sẽ rất thất bại. Em gái anh hy vọng em sẽ có cuộc sống thật hạnh phúc và vui vẻ em biết không, đừng làm anh thất vọng về em hơn nữa ".

Anh lại nói tiếp" Y Phụng em nhân lúc đang nghỉ hè hãy tới phòng nhân sự báo cáo và xin học việc như một nhân viên bình thường đi, nó sẽ rất tốt cho tương lai của em đó. Anh sẽ coi em là một nhân viên bình thường, nên em đừng bao giờ nghĩ dùng quyền thế ở đây".

(Còn tiếp).