Chương 2: Hồi ức(2)

"Tại sao anh lại phải tức giận? ngày đó anh bị què hai chân, ai đã là người rời bỏ anh, tiết lộ bí mật công ty ra ngoài rồi cầm tiền chuồn đi hả?"

"Nếu anh không tin em, không sao, dù sao thì cũng quen rồi." Âm thanh ổn định, không quá khó nghe nhưng vào tai hắn lại là đang chế giễu hắn, tóm lại hắn không thích.

Hắn tức giận ném cô lên giường.

Bất kì ai cũng không được xúc phạm đến cô gái thuần khiết đó của hắn!

Cô mới chính là người tiết lộ tài liệu bí mật của công ty, là cô hại hắn, không phải cô ấy, cô nói dối!

Đàn bà bẩn thỉu, lòng lang dạ sói!

"Lưu Châu Hân, tôi sẽ gϊếŧ cô! tôi sẽ gϊếŧ cô!"

Đời này, cô và hắn muôn trùng vạn kiếp không nên gặp nhau, từ đầu gặp nhau là sai trái, sống bên nhau là vạn lần sai trái.

"Chỉ cần em vừa chết, báo chí sẽ có thêm động lực để viết về anh, cả Thế Giới sẽ phỉ nhổ anh là kẻ cặn bả gϊếŧ chết người gối đầu mỗi tối cùng anh "

Phàm Ngụy Cảnh là loại người gì? sao có thể dễ bắt nạt, nhưng mà, hắn thích sạch sẽ, vì thế ngay từ đầu đã không có scandal nào, thì sau này một chút cũng đừng hòng xuất hiện.

Người duy nhất dám uy hϊếp hắn chỉ có mình cô.

Hắn trừng mắt nhìn cô, ánh nhìn lạnh thấu xương, như muốn tức khắc gϊếŧ chết cô.

Hắn là người trầm ổn, tính tình luôn tiết chế đúng mực, chỉ có trước mặt cô mới lộ ra dáng vẻ bây giờ.

Hắn đi đến cạnh cô, lạnh lùng gằng từng chữ một: "Cô muốn làm vợ tôi đến vậy sao?"

"Không, thứ em muốn là ở cạnh anh cả đời, nếu có chết cũng phải là em và anh chôn cạnh nhau!"

Tình yêu hèn mọn như vậy, lời nói ích kỉ như thế, Lưu Châu Hân không biết cô đã nói bao nhiêu lần hơn 4 năm qua.

Mắt hắn bị bao phủ bởi lớp tơ đỏ, trên trán cũng không kiên nhẫn nổi gân xanh, cơ bắp rắn chắc trên người hắn dường như cũng bị sự tức giận mà co lại, hắn bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Cô hoảng hốt, cô biết hắn định làm gì.

"Tôi thoả mãn cô là được phải không?"

"Không, Cảnh...."

Hắn lao vào cô như dã thú, không chút thương tình hành hạ thể xác cô, từng chút tôn nghiêm bị hắn chà đạp, cô vùng vẫy la hét, cô muốn bên cạnh hắn, nhưng không phải bằng cách này!

"Cảnh, em đau quá..."

Hắn một chút cũng không quan tâm.

Một đêm giao hoan, chỉ có mình cô mệt mỏi.

Xong việc, tiện tay ném một xấp tiền lên chiếc giường quý hoá của hai vợ chồng. Chiếc giường ấy, hằng đêm chỉ có một người ngủ, còn một người hiếm khi có một lần chạm vào.

Dù là vợ hắn đi nữa, tiền cũng không thể tùy tiện cho, mõi lần cùng cô làm chuyện, hắn đều quẳng đại một xấp tiền, nhiều lần cũng thành quen.

Bây giờ, người ấy đang mặc lại quần áo, nhìn cô chật vật trên giường dứt khoát bước đi.

Bốn năm, bốn năm... rồi.

Lưu Châu Hân, mày phải kiên cường lên, sẽ có ngày anh ấy thích mày thôi.

Sau này, khi nhìn lại, cô chỉ cảm thấy bản thân quá ngu ngốc.

_______

Ở thành phố Đ, nơi mà tụ tập nhiều phú nhị đại nhất nước, bởi vì sự quyền quý của nó, nó luôn sôi động, những ánh đèn bật xuyên đêm, dường như không phút giây nào nghỉ ngơi, không phú giây nào mà không có xe qua lại.

Trong quán bar Địa Vương nhiều màu sắc, một nơi mà nhà giàu nứt vách đổ tiền vào để giải trí, bên ngoài các siêu xe được xếp một hàng dài không thể không phủ nhận sự xa hoa, sang trọng của nó.

Trong phòng VIP.

Lý Nhất Hải, tay cầm một ly rượu Remy Martin* thượng hạng nhấp nháp môi, một tay ôm eo cô nàng diễm lệ ba vòng đầy đặn, nhìn thấy người anh em quý của mình bước vào, liền chế giễu:

"Anh Phàm, tôi nói thật với anh, anh xui tận mạng mới lấy được một cô vợ khùng điên như vậy!"

Lý Nhất Hải nhỏ hơn hắn 2 tuổi, anh ta đã 27, là em họ hắn, ngậm thìa vàng từ nhỏ vốn chưa trãi qua khổ sở bao giờ, thân người cao lớn, được mã ngoài đẹp trai nên thường xuyên lên hotsearch: ảnh đế Lý Nhất Hải ăn cơm được chụp lén đẹp trai vô cùng, Lý Nhất Hải người chồng lý tưởng của mọi cô gái,...

Mà ảnh đế, cũng chỉ là nghề phụ của anh ta mà thôi, nghề chính vẫn là kinh doanh dưới trướng hắn. Nhưng tiền so với làm ảnh đế còn cao hơn gấp 2.

Tô Trạch Bân cười nhạt cùng Lý Nhất Hải cụng ly, góp vui:

"Cái cô người hầu đó được cậu nhân nhượng như vậy, chỉ hận không thể leo lên đầu cậu ngồi, vẫn nên giải quyết tốt một chút."

Tô Trạch Bân là một trong những cổ đông lớn nhất của công ty hắn, anh ta trước kia có quan hệ với ông trùm Thế Giới ngầm để trao đổi vài dịch vụ, sau khi lấy vợ thì dứt khoát rời khỏi, bây giờ vẫn đang sống thoải mái hưởng thụ cùng vợ của mình.

Phàm Ngụy Cảnh ngồi một bên, dường như không quan tâm lắm.

Một cô gái nhận ra hắn là Tổng tài Phàm cao cao tại thượng liền vứt hết liêm sĩ chạy đến ngồi bên cạnh.

"Anh Phàm, em rót rượu cho anh"

"Anh Phàm, em hâm mộ anh lắm!"

"Anh Phàm..."

Hắn rút điếu thuốc, trợ lý Tam Nguyên bật lửa giúp hắn.

Hắn xoa xoa mi tâm, thần sắc lãnh đạm:

"Cút."

Cô gái kia run rẩy liền chạy lại ngồi bên cạnh Lý Nhất Hải.

"Cậu gọi tôi ra để nói mấy chuyện này?"

Lý Nhất Hải cười cười, đem tập hồ sơ đưa trước mắt hắn.

"Mới sáng nay, Phàm Ngụy Thần cùng đồng bọn chặn đoàn tàu sang Nhật, chuyến hàng đó vẫn thuận lợi cập bến còn đàn em của hắn ta bị đánh tơi bời."

Phàm Ngụy Thần là em trai ruột của hắn, mối quan hệ hai người luôn căng thẳng, năm đó hắn bị què, cậu ta lên thay, nào ngờ công ty càng thêm lỗ vốn, mõi năm đều phải dùng tiền riêng trả nợ. Sau này khi hắn hồi phục, Phàm Ngụy Thần phải nhục nhã rút lui.

Nhưng chưa bao giờ hắn ta từ bỏ ý định cướp lại công ty Phàm gia, luôn tìm cách khiến Phàm Ngụy Cảnh từ bỏ.

Hắn hơi híp mắt lại ánh mắt lạnh nhạt không chút cảm xúc, có lẽ đã nắm chắc phần thắng trong tay, hắn cao ngạo nói:

"Còn gì nữa không?"

"Tôi biết chuyện này không ảnh hưởng lớn đến anh, nên đây chỉ là phụ, còn chuyện chính là Ngọc Ý yêu dấu của anh vừa du học về."

Nhắc đến Ngọc Ý, Phàm Ngụy Cảnh mới tỉnh ra vài phần, dập tắt điếu thuốc, hơi gấp gáp nói:

"Sao cô ấy không gọi cho tôi?"

Tô Trạch Bân cười nhạt: "Ha ha, vội thế rồi à? Cô ấy tâm sự với tôi vì hay tin cậu có vợ nên không muốn gây phiền phức. Mà tôi biết tính cô ấy, hiền lương như vậy năm ấy ra nước ngoài gấp cũng vì cô ấy là người duy nhất nhận được học bỗng trường đại học Harvard mà anh biết trường ấy không dễ vào, nhà cô ấy lại không có điều kiện nên đó là cơ hội duy nhất để cô ấy phát triển."

Hắn lặng yên, trái tim run lên từng chút, người hắn yêu, năm đó hắn bị què, công ty lại đang trong quá trình khủng hoảng vì bị tiết lộ bí mật, tinh thần hắn không ổn, cũng lúc đó cô chia tay hắn, một mình đi đến đất nước xa xôi.

Cô gái kia từng nói với hắn, người tiết lộ bí mật là Ngọc Ý, nhưng hắn không tin.

Chuyện đã qua nhiều năm, hắn cũng lười truy cứu.

Lý Nhất Hải ôn tồn nói, một tay vẫn không ngừng vuốt ve cô gái bên cạnh:

"Anh Phàm, nếu muốn quay lại với Ý Ý, tôi nghĩ anh nên chia tay loại đàn bà thấp hèn bỉ ổi thích trèo cao ấy đi."

"Tôi vẫn thích Ngọc Ý hơn." Tô Trạch Bân lần nữa nâng ly cùng Lý Nhất Hải, bài tỏ thái độ đồng tình.

"Ừ."

Một chữ "Ừ" của hắn có bao nhiêu trọng lượng, bao nhiêu dứt khoát ai cũng biết.

Chỉ cần hắn nói ra liền làm được, điều đó đã chứng minh hơn 3 năm nay, từ một công ty nhỏ bé liền trở thành tập đoàn quy mô lớn, ai ai cũng ngưỡng mộ.

Sớm muộn hắn cũng sẽ ly hôn với cô.

4 năm ở cạnh hắn, Lưu Châu Hân tuy không đòi hỏi gì, nhưng luôn muốn ép hắn ở cạnh cô, bạn bè người thân ngay cả báo chí cũng sớm chán ghét.

Từng ngày đều ngóng trông tổng tài là hắn ly hôn.

Chỉ cần ly hôn liền mở tiệc thật lớn!

____

Remy Martin* Louis XIII Cognac.

Mọi người muốn tìm hiểu thì lên gg nhé, mình không phải là tín đồ của rượu nên không biết nhiều vả lại mình cũng không có tiền để mua 🤧

Nhắm Mắt Vẫn Thấy Anh - Chương 2: Hồi ức(2)