Chương 22

Bộ ngực bị nắn bóp như nghẹn ngọn lửa nhỏ, ngọn lửa đó nhanh chóng bay tới toàn thân, đầu gối lộ ở bên ngoài đều đã hiện lên một màu đỏ nhạt.

Cơ thể vừa mới trải qua cao trào căn bản không thể chịu nổi cách làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt này của anh, mới thọc vào rút ra mấy chục cái thôi mà An Thư Yểu đã tước vũ khí đầu hàng, run rẩy lêи đỉиɦ lần nữa.

Thế mà vật phía dưới của Quý Sâm vẫn cứng rắn như cũ, chơi mãi chẳng bắn khiến An Thư Yểu mệt mỏi khóc nấc lên.

“Thật... Thật sự không được.... Anh cho tôi nghỉ ngơi ăn chén mì chút đi....”

Ngay lúc này, cô vẫn còn nhớ thương nồi mì sắp lạnh kia.

“Lạnh mất rồi, không thể ăn nữa.” Quý Sâm giã bạch bạch bach, cười nhẹ nói ra sự thật.

Lạnh thì đã sao chứ, đói muốn chết rồi a!

Cho dù lúc đầu là cô quyến rũ anh trước, nhưng làm chuyện đó khi cô đang ăn mì thì đây là vấn đề của anh!

An Thư Yểu tức giận, muốn dẫm chân Quý Sâm, chưa kịp ra tay đã bị đối phương dễ dàng né tránh.

“Đừng nghịch, anh bắn ra là sẽ kết thúc.” Quý Sâm tâm tình sung sướиɠ nói.

Cơ thể của cô gái này quá hợp với anh, thậm chí anh còn luyến tiếc khi phải bắn ra nữa.

An Thư Yểu ấm ức hỏi: “Vậy anh.... Khi nào bắn.... Ưm~... Đừng đâm chỗ đó.....”

Quý Sâm cười khẽ, cố ý chọc thẳng vào điểm G nói: “Chỉ cần em phối hợp, anh sẽ nỗ lực tăng nhanh tốc độ hơn.”

Tiểu huyệt bị đâm đến tê tê dại dại, vô vàn kɧoáı ©ảʍ chảy dài cơ thể, đôi môi đỏ khẽ mở ra, thở hổn hển nói: “Tôi... Phối hợp.... ưm~... Anh mau.... Nhanh lên.....”

Đáy mắt Quý Sâm hiện lên ý cười thỏa mãn, “Em đã kêu anh nhanh lên, vậy anh không khách khí nữa.”

Vừa dứt lời, anh bóp lấy eo An Thư Yểu phòng ngừa cô sẽ chạy mất, hạ thân giống máy đóng cọc ào ào lao về phía trước!

Trong nháy mắt, trước mắt An Thư Yểu dường như đã hiện lên một luồng ánh sáng trắng, không có ý gì đâu, chỉ là vì cô sướиɠ đến nỗi suýt chút nữa ngất xỉu!

Sức chơi của Quý Sâm thật sự quá kinh người, An Thư Yểu cảm thấy mình như là con thuyền nhỏ phiêu bạt trên biển, bị cơn sóng mãnh liệt dập đến muốn lật mẹ thuyền.

“Không... Không được.... A..... Tiểu.. Tiểu huyệt sắp hỏng rồi... Ưm~....”

Hai tay An Thư Yểu múa may loạn xạ phía sau, cuối cùng cũng bắt được cái tay mà Quý Sâm đang véo trên eo mình.

“Ngoan nào.”

Quý Sâm thở hổn hển, tốc độ hung mãnh khiến trán anh sinh ra một tầng mồ hôi, cả người khô nóng bốc lên, hận không thể cởi hết áo trên người xuống.

Thẳng đến khi cặp chân An Thư Yểu mềm nhũn không còn đứng được và phải nằm dài trên ghế sô pha, Quý Sâm mới có thể buông lỏng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không có gì ngăn cản mà ào vào trong bụng nhỏ.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi đánh thẳng vào sâu bên trong, An Thư Yểu run rẩy lêи đỉиɦ lần nữa, dâʍ ŧᏂủy̠ trực tiếp từ lỗ nhỏ phun ra.

“Anh... Lại bắn bên trong rồi!” An Thư Yểu cảm nhận được hỗn hợp dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ trong huyệt chảy ra ngoài, đôi mắt tức giận đỏ lên, “Tôi mà có em bé thì anh phải nuôi đó!”

Lông mày Quý Sâm giãn ra, dươиɠ ѵậŧ sau khi bắn qua đã có dấu hiệu mềm, nhưng vẫn là kích cỡ kinh người, đặt trên môi âʍ ɦộ, giở giọng uy hϊếp nói: “Có thể nha, tôi và em sẽ cùng nhau nuôi bé con.”

An Thư Yểu hầm hừ kẹp chặt tiểu huyệt vặn vẹo mông không cho anh cọ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ lỗ nho chảy dọc theo đùi rồi đi xuống, ở trên đùi uốn lượn tạo ra một dấu vết ái muội.

“May là đang trong kì an toàn, không là phải uống thuốc đấy.” Đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể An Thư Yểu không ít, cô có chút khó chịu không được tự nhiên mà kẹp chân đi ra ngoài, còn không quên quay đầu lại nói, “Anh phải nấu lại mì cho tôi!”

Cực kỳ giống một con mèo hoang nổi giận đang giơ nanh múa vuốt, Quý Sâm cảm thấy tính cách của cô gái này quá đỗi đáng yêu.