Chương 37

Chiếc qυầи ɭóŧ tình thú hôm qua cô mặc không thể mặc lại nữa, cho nên bây giờ cho dù có mặc quần vào thì phía dưới chỗ đó vẫn thấy có chút trống rỗng.

Cảm giác này rất chi là không an toàn, làm cô nhất quyết muốn về nhà để thay qυầи ɭóŧ mới.

“Thuốc này em cầm theo đi, buổi tối sau khi tắm rửa sạch sẽ thì chỉ cần bôi một lần là được.” Quý Sâm đưa cho cô hộp thuốc mỡ chữa giảm sưng, sau đó cầm chìa khóa đi phía theo cô.

“Đi thôi.” Anh nói.

An Thư Yểu:?

Có lẽ là bởi vì trên mặt cô hiện lên vẻ bàng hoàng quá mức rõ ràng, cho nên Quý Sâm quơ quơ chìa khóa trên tay anh rồi nói: “Anh đưa em về.”

An Thư Yểu không muốn cho Quý Sâm đưa mình về.

Cô cảm thấy giữa mình và Quý Sâm, không nên liên quan tới nhau với mối quan hệ " tình một đêm " này.

Trong căn nhà này, bọn họ có thể ôm, hôn, hay thậm chí là làʍ t̠ìиɦ.

Nhưng một khi ra khỏi nhà, bọn họ nên quay lại mối quan hệ người lạ, tốt nhất là kiểu đi trên đường không cần chào hỏi nhau.

Dù sao thì hiện tại cô vẫn là người yêu của Dương Chiếu, mà Quý Sâm thì lại là bạn của Dương Chiếu.

Tất nhiên, An Thư Yểu không phải nɠɵạı ŧìиɧ xong rồi mới nhớ tới quan niệm đạo đức, chỉ là cô không muốn để tên khốn Dương Chiếu bắt được nhược điểm của mình trước.

Dựa theo tính cách của Dương Chiếu, nói chia tay với hắn trong hòa bình là chuyện không thể, nói không chừng tên đó còn sẽ nói xấu cô với các bạn học khác.

Cô và Dương Chiếu yêu nhau từ thời học đại học, hai người học cùng khoa nhưng không cùng lớp, sau khi yêu nhau thì Dương Chiếu thường xuyên dẫn cô đi gặp bạn bè hắn, vì vậy số bạn bè trong list friend của hai người có nguy cơ cao sẽ trùng nhau.

Một khi Dương Chiếu đăng bài xấu gì về cô trước, cho dù tất cả đều do hắn bịa ra, thì những người khác chắc gì sẽ tin hắn.

An Thư Yểu không muốn cho Dương Chiếu bất kì cơ hội giả vờ tỏ vẻ đáng thương nữa.

Bây giờ cô đã bình tĩnh hơn bao giờ hết, nhưng chuyện này cũng không khiến danh tiếng Dương Chiếu bị ảnh hưởng gì, quan trọng là cô hy vọng trong tương lai mình sẽ không dính dáng tới hắn nữa.

Cô muốn cho hắn không dám đi tìm cô, cũng như không dám nói xấu tới cô.

Sau khi suy nghĩ xong hết, An Thư Yểu nói với Quý Sâm: “Không cần đưa, tôi tự mình về được rồi.”

“Sao thế, em sợ anh bắt em đem đi bán sao?” Quý Sâm câu lấy chìa khóa trên tay, giọng điệu có gì đó không rõ.

An Thư Yểu:.....

Không phải vậy.

“Đi cùng nhau chắc chắn sẽ bị người khác nhìn thấy, để tránh xảy ra hiểu lầm, tôi tự mình về được rồi.” An Thư Yểu cười cười, nói, “Tàu điện ngầm cách nơi này không xa, đi vài bước là đến.”

Quý Sâm không thể không nhướng mày lên. Bề ngoài anh thì nhìn cà lơ phất phơ vậy thôi, nhưng bên trong thì ngược lại, rất tinh tế, ý từ chối của An Thư Yểu, anh nhìn không sót.

Một bé mèo con lén ăn uống no nê rồi muốn hất đuôi rời đi sao.

Quý Sâm làm sao có thể cho phép chuyện như này xảy ra.

Nhưng mà Quý Sâm lúc này không có phản ứng gì, anh chỉ đặt chìa khóa xe sang một bên, nói: “Trên đường nhớ cẩn thận.”

An Thư Yểu tất nhiên sẽ cho rằng anh không đi theo, cô mở cửa quan sát một chút, chắc chắn không có ai, cô mới đem túi đi xuống lầu.

Khi xuống lầu chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc nơi riêng tư ma sát, An Thư Yểu không khỏi mắng Quý Sâm một câu cầm thú.

Còn là một tên cầm thú 800 năm không ăn thịt!

Sau khi đi ra cửa dưới lầu, An Thư Yểu lập tức thẳng lưng, thả mình đi như một người bình thường.

Từ tiểu khu đến tàu điện ngầm không xa, đây cũng là lợi thế của tiểu khu lâu đời này.

Hiện tại đã hơn bốn giờ chiều, vì hôm nay là ngày làm việc nên tàu điện ngầm không có người.