Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Chân Tâm

Chương 10: Cảm Cúm (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này cô vẫn không quên lễ phép. Lâm Diệc Ngôn hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”

Trình Nặc xoa xoa mũi, giọng nhỏ nhẹ: “Ở ký túc xá.”

“Phòng mấy?”

“Phòng bảy... Có chuyện gì vậy?”

“Ừ, đợi một chút.”

Đợi cái gì chứ?

Người kia không nói thêm gì, điện thoại liền tắt.

Trình Nặc nhìn màn hình hiện lên dòng chữ "Cuộc trò chuyện đã kết thúc," mà vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Lâm Diệc Ngôn định đến tìm cô sao?

Cô không chắc, cũng không gọi lại để xác nhận. Sự quan tâm đột ngột này khiến cô hơi bối rối, đầu óc nặng trĩu không nghĩ được gì. Lâm Diệc Ngôn bảo cô đợi, cô liền ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.

Khoảng mười phút sau.

Chiếc Bentley màu trắng dừng lại bên cạnh cô, cửa xe mở ra, Lâm Diệc Ngôn trong trang phục công sở, mang đôi ủng cao gót, bước xuống.

Trình Nặc thật không ngờ Lâm Diệc Ngôn lại tự mình đến, cô ngây người, định nói gì đó, nhưng gió lạnh lùa vào miệng khiến cô hắt xì.

Lâm Diệc Ngôn nhanh chóng bước tới trước mặt cô: “Em đứng đây đợi tôi thật à?”

Trình Nặc ngơ ngác gật đầu.

Lâm Diệc Ngôn sửng sốt, cười không nổi: “Em ngốc thật đấy.”

Trình Nặc cũng cảm thấy mình ngốc thật, cảm lạnh làm trí thông minh của cô tụt về số không.

“Bị cảm mà còn đứng đây đón gió, em đúng là...” Ngốc đến đáng yêu. Lâm Diệc Ngôn không nhịn được đưa tay định niết má cô, nhưng nhận ra mặt cô đỏ bất thường, bèn đổi hướng, đặt tay lên trán cô.

Trình Nặc ý thức mơ màng, quên cả né tránh.

Lâm Diệc Ngôn nhanh chóng rút tay lại, khom người, nghiêm túc nói: “Bạn nhỏ à, em có biết mình đang sốt không?”

————

Pr truyện mới ><

Lăng Miêu Nhi gặp một người đàn ông, mùi hương của anh thật tươi mát và dễ chịu!

Trong thế giới hiện đại, yêu quái đều thành tinh từ trước khi đất nước được lập.

Chuyện kể về một người đàn ông dịu dàng, bao dung (công) và một kẻ kiêu ngạo, tùy hứng (thụ), mang phong cách đáng yêu và ngọt ngào.

Lăng Miêu Nhi cảm thấy rất thoải mái khi được Thầy Mục vuốt ve, không thể kìm chế mà cọ vào tay anh, cái đuôi vẫy vẫy, cả người run lên vì thích thú.

"Ngon không?" Thầy Mục bế mèo Xiêm lên giường, nằm bên cạnh, một tay chống đầu, một tay cào cào cằm nó. Mèo Xiêm rõ ràng rất thích, cổ họng nó phát ra âm thanh rừ rừ, giống như đang làm nũng.

Trên đầu truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng, Lăng Miêu Nhi như bị sét đánh, cứng đờ người lại.

Trời ạ, cậu đã làm cái gì vậy? Lần đầu gặp mà đã lăn lộn cọ mặt cầu vuốt ve, để lộ cái bụng yếu ớt cho người ta chọc, giờ lại còn làm trò trước mặt người ta nữa chứ? Thật là xấu hổ quá đi! Nếu không phải mặt cậu tự nhiên đen sẵn, thì chắc bây giờ đã đỏ bừng rồi.

Lăng Miêu Nhi tuyệt vọng nằm sấp trên giường, vùi đầu sâu vào giữa hai chân trước, cảm thấy không còn mặt mũi nào để sống nữa.

[ĐAM MỸ]

Edit: Nắng Xuân Dịu Dàng

———

Hi mn, dạo này Nắng Xuân bận quá, ra chap chậm, sắp tới bù bão chap bù lại nhoa :3
« Chương TrướcChương Tiếp »