Chương 12

Nhìn Ngọc Nhi vẻ mặt lạnh nhạt rời đi Tuấn Anh mới nhận ra thái độ của mình vừa rồi có hơi quá đáng, biết bản thân gây sự vô cớ nên anh chạy nhanh ra ngoài tính làm hòa với cô nhưng vừa ra tới cửa thì bước chân đã vội dừng lại vì trước mắt là cảnh cô và Chiến đang cười nói vui vẻ mà Thanh Tuyền cũng không thấy đi cùng khiến mấy lời muốn nói đành giữ lại. Tuấn Anh lặng lẽ quay vào trong nhà còn ở bên ngoài Nhi và Chiến vẫn tiếp tục câu chuyện:

– Tuyền không đi cùng anh ạ?

– Cậu Sơn với nó hẹn đi riêng rồi!

– Hai người đó đi với nhau á?

– Ừ, vừa đi xong!

– Ghê thật! Không lẽ tình yêu sét đánh là có thật hả anh?

– Người có cùng tần số là hợp nhanh vậy đó!

Quen Chiến cũng khá lâu nhưng bữa nay mới thấy anh nói chuyện dí dỏm, hài hước thế này khiến Nhi cứ tủm tỉm cười thì Chiến ngạc nhiên hỏi:

– Mặt anh bị gì à?

– Không ạ!

– Vậy sao cứ tủm tỉm thế?

– Tại bữa nay em thấy anh có chút hài hước.

– Thế trước đó anh không hài hước à?

– Không. Nghiêm lắm!

– Vậy từ nay anh phải năng nói cười mới được.

– Vâng. Anh cười nhiều lên, rất đẹp trai!

Đã có khá nhiều người nói với Chiến câu này và mỗi lần nghe được anh chỉ cười lịch sự nhưng hôm nay khi nghe chính miệng Ngọc Nhi khen ngợi lại khiến cho Chiến có cảm giác lâng lâng, rộn ràng… Hai người cùng nhau đi ăn sáng, sau đó là tìm quán cafe ngồi nói chuyện, cũng khá hợp về các chủ đề nên hai anh em nói hoài không dứt và phải đến khi có điện thoại của Tuấn Anh gọi tới thì câu chuyện mới tạm dừng lại.

Minh Chiến nghe máy:

– Tôi đây!

– …

– Hết bận rồi à?

– …

– Vẫn quán cũ nhé!

Ngọc Nhi nghe qua cuộc điện thoại cũng đoán ra nội dung thế nào nhưng vì cô đang giận Tuấn Anh chuyện lúc sáng nên cô lơ đi và tiếp tục câu chuyện của hai anh em nói dở dang khi nãy, có điều lúc này Chiến không nói tiếp câu chuyện cũ nữa mà hỏi cô sang chuyện khác:

– Em sống ở nhà Tuấn Anh thoải mái chứ?

– Dạ, thoải mái ạ! Người nhà anh ấy khá dễ gần, nhất là cô Dung, cô ấy dễ chịu lắm!

– …

Chiến biết chứ, anh biết rõ hơn ai hết các thành viên trong gia đình Tuấn Anh ra sao nhưng mà Nhi không hiểu ý anh muốn hỏi ở đây là tình hình giữa cô và bạn thân của anh cơ. Thấy Nhi vẫn vô tư kể lể mấy người trong nhà bạn mình thì đành hỏi thẳng:

– Vậy còn em với Tuấn Anh thì sao?

– Sao là sao ạ?

– Ờ… Ý anh là cậu ấy đối xử với em thế nào?

– À… Anh ấy với em bình thường, cả hai vô tư cùng nhau chăm sóc bé Tôm thôi ạ!

– Anh hiểu sự vô tư đó nhưng em tính sống cùng với nhà cậu ấy mãi thế này ư?

Thực ra vấn đề này Nhi đã nghĩ tới rồi, bản thân cô cũng không biết là không thích hợp và có nhiều lời bàn tán, thế nhưng những gì khó khăn trước đó cô đã vượt qua rồi và bố mẹ cô cũng ủng hộ thì chuyện này không còn khiến cô bận sận nhiều nữa. Thằng bé là tất cả của cô, cô không muốn làm con tổn thương, cũng không nỡ khiến bố mẹ đau lòng thêm vì cảnh kiện cáo… Cái gì cũng không nỡ và chưa thể giải quyết ngay thì phương án tạm thời là cứ chấp nhận cảnh sống chung hiện tại, nếu Tuấn Anh không ngại thì cô cũng không để ý người đời dè bỉu, soi mói.

Hiểu ý câu hỏi của Chiến muốn nhấn mạnh điều gì và Nhi cũng biết anh tốt với cô là vì đâu nhưng có lẽ sau những gì bản thân từng trải qua thì mọi thứ tình cảm riêng tư hiện giờ đều không có nghĩa lý gì so với con trai bé bỏng kia:

– Trước mắt cứ tạm thời vậy chứ em nghĩ sau anh ấy có gia đình riêng thì chắc không tranh giành con với em đâu.

– Nếu cậu ấy có gia đình riêng mà vẫn muốn thằng bé bên cạnh thì em tính sao?

– Giờ anh ấy chưa có gia đình thì nghĩ vậy thôi chứ khi có rồi thì sẽ tính khác anh ạ. Em chắc vậy đấy!

Chiến định tiếp tục nêu thêm mấy lí do không hợp lý nữa để nói với Ngọc Nhi nhưng đúng lúc Tuấn Anh xuất hiện nên câu chuyện riêng đành tạm gác lại. Chiến mỉm cười vẫy tay gọi bạn mình.

– Cuối cùng ông cũng bớt chút thời gian dành cho tôi nhỉ?

– Ông lại định xỏ xiên tôi đấy à?

– Tôi là bạn thân của ông mà đến một bữa ăn sáng và uống cafe ông cũng không có thời gian, buồn quá!

– Ông đừng có trách vậy chứ! Là tại tối qua tôi thấy hai người hẹn hò riêng nên có ý không làm phiền thôi!

– Ông lo hơi xa đấy!

– Vậy, tôi không lo nữa thì trưa nay mấy anh em đi làm vài chén nhỉ?



– Được quá đi chứ!

Nhi ngồi từ nãy không nói gì nhưng khi nghe Chiến đồng ý đi uống rượu trưa nay thì có ý quan tâm:

– Chiều nay anh phải về ngay rồi thì uống rượu làm sao được? Đi đường không an toàn!

– Em yên tâm! Có Thanh Tuyền làm tài xế rồi!

– Ờ… Em quên mất!

– Dạo này em giống bé Tuyền nhà anh rồi đấy nhỉ?

– Hihi… Bữa giờ bị cu Tôm nó hành em nhiều nên não em sắp sửa thành não cá vàng rồi anh ạ!

– Nhưng anh thích người trí não cá vàng này! Vui đó chứ!

Minh Chiến vô tư nói chuyện với Nhi và ngược lại cô cũng đáp trả lại anh rất vui vẻ, chỉ có Tuấn Anh là không thể hiện rõ là vui hay buồn mà lúc này cứ cầm cái điện thoại xem xem, lướt lướt cho tới khi có tiếng quen thuộc vang lên:

– Ơ… Anh! Anh cũng ở đây ạ?

Nghe ra giọng của Hạ Trâm thì cả ba người cùng quay lại, nhận ra người quen biết nhưng Chiến và Nhi chỉ gật đầu chào cho có lệ còn Tuấn Anh thuận tiện hỏi thăm cô ta:

– Em đi một mình à?

– Dạ. Không ạ! Em đến trước chờ khách hàng.

Hạ Trâm không muốn bỏ qua cơ hội gặp riêng Tuấn Anh nên lấy lí do chính đáng để thực hiện ý định của mình:

– Em biết giờ không phải lúc bàn công việc nhưng khó khăn lắm em mới hẹn được vị khách này, người đó là dân kỹ thuật chính hiệu mà dự án chúng ta sắp tới triển khai thêm rất cần sự giúp đỡ, tiện có anh ở đây thì mình qua nói chuyện một lúc được không?

Từ hôm hai người nói chuyện dừng lại Tuấn Anh nhận thấy Hạ Trâm cũng không có ý dây dưa, níu kéo mà vô tư chấp nhận việc không thể phát triển tình cảm đôi bên được nữa thì cũng không suy nghĩ nhiều, anh thoải mái gật đầu đồng ý:

– Được. Em cứ sang đó ngồi trước đi! Lát anh qua!

– Vậy em xin phép mọi người nha!

Hạ Trâm rời sang bàn phía trên tiếp khách thì Tuấn Anh cũng nói lời mong Chiến thông cảm nhưng cũng là để Nhi hiểu cho sự việc đột xuất này:

– Vị khách này rất quan trọng nên ông thông cảm đợi tôi chút nhé!

– Tôi hiểu mà! Công việc là trên hết! Cứ qua đó đi!

– Cảm ơn!

Nói là bàn việc một chốc lát nhưng không ngờ lại phát sinh thêm nhiều vấn đề khác nữa, đã thế tới gần trưa Hạ Trâm lại mời người ta đi ăn luôn thế là Tuấn Anh bị đưa vào thế khó từ chối. Không còn cách nào khác anh đành nhắn tin cho Chiến thông cảm, bảo mấy anh em cứ đi ăn trước nếu về kịp sẽ đến nhà hàng tạm biệt sau.

Anh em Chiến chơi thân với Tuấn Anh nên rất hiểu tính chất công việc và sẵn sàng thông cảm, chỉ là bữa trưa đó Tuấn Anh tính đến muộn cũng không được như ý vì Hạ Trâm không chỉ mời khách đi dùng bữa mà sau đó còn mời đi thưởng thức trà đạo nữa nên kế hoạch của anh bị thất bại.

Không đến tận nơi tạm biệt được bạn mình mà Tuấn Anh chỉ gọi được mỗi cuộc điện thoại rồi lại tiếp tục công việc tiếp khách cho tới khi kết thúc mới về lại công ty. Tưởng Hạ Trâm sẽ về nhà sau đó nhưng cô ta lại theo anh tới văn phòng bàn việc và lần nữa Tuấn Anh không có lí do từ chối.

– Đang thuận lợi anh có tính mở rộng thị trường vào các tỉnh phía Nam không ạ?

– Anh cũng đang có ý đó!

– Vậy em về lên kế hoạch rồi anh xem có hợp lý không nhé?

– Em lại muốn đầu tư tiếp cùng với bên anh à?

– Thay vì tìm một đơn vị khác mới mẻ thì cứ theo đối tác cũ có hồng phúc may mắn vẫn chắc chắn hơn.

– Công ty anh được diễm phúc đó sao?

Nghe Tuấn Anh nói thế thì Hạ Trâm chìa tay ra trước mặt anh cố làm ra vẻ vô tư nói:

– Đối với em thì bên anh không chỉ có uy tín mà còn rất chất lượng. Em hy vọng chúng ta luôn hợp tác vui vẻ và thuận lợi!

– Được! Hợp tác vui vẻ!

Tuấn Anh cũng không ngại sự lịch thiệp xã giao này mà chìa tay ra bắt tay với Hạ Trâm, chỉ là khi anh muốn rút tay về thì cô ta lại bất ngờ ôm chầm lấy anh.

– Đừng đẩy em! Em không có ý gì cả, chỉ là muốn anh động viên em chút thôi!

– Có chuyện gì vậy?

– Cho em lấy tinh thần chút, thực sự gần đây em hơi bị áp lực!

Tuấn Anh không nói gì nhưng cũng không để cô ta ôm quá lâu mà chừng vài giây sau là giữ người cô ta đứng thẳng ra rồi chỉ tay về phía ghế:

– Có chuyện cũng ngồi xuống đi đã!

– Em xin lỗi đã làm phiền anh! Nhưng chỉ hôm nay thôi!

– Được rồi! Ngồi xuống uống trà đi!

Giọng Tuấn Anh vẫn đều đều, rót trà ra cốc rồi đẩy nhẹ về hướng Hạ Trâm thì cô ta cũng làm ra vẻ hiểu chuyện:

– Cảm ơn anh!



– Nếu gặp vấn đề gì khó khăn cần giúp đỡ thì cứ nói, còn nếu cảm thấy mệt mỏi quá thì nên nghỉ ngơi một thời gian.

– Vâng. Em biết rồi!

Ngồi lại nói chuyện thêm một lúc thì Trâm xin phép ra về, Tuấn Anh cũng không ở lại công ty muộn như mọi ngày mà về nhà ngay sau đó. Chỉ là được buổi về sớm lại không thấy con trai chạy ra đón, bình thường giờ này nó ở dưới nhà chơi với ông bà nội không thì cùng hai chị giúp việc nhưng sao đợi cả phút không thấy nó đâu. Tuấn Anh loanh quanh một hồi định lên phòng tìm thì vừa lúc Thùy Dung đi từ ngoài vào nên tiện anh hỏi thăm luôn:

– Mẹ… Mẹ thấy Tôm đâu không ạ?

– Ơ… Nhi nó đưa thằng Tôm về bên bà ngoại mà con không biết à?

– Về bên nhà ngoại ạ?

– Ừ. Hai mẹ con nó đi được cả tiếng rồi!

Tuấn Anh nghe mẹ nói thế thì đoán Nhi chắc còn giận chuyện khi sáng nên mới không nói gì với anh, không muốn để mẹ lo lắng nên Tuấn Anh liền tìm cớ, lấy điện thoại trong túi ra vờ như xem tin nhắn rồi hô lên:

– Ui… Cô ấy nhắn tin cho con từ bao giờ rồi mà con mải làm quá nên không để ý!

– Con cũng thật là, bận mải gì mà không có thời gian xem tin nhắn của con bé vậy? Xem mà gọi lại cho nó đi!

– Vâng… Vâng… Con lên phòng rồi gọi luôn ạ!

– Ừ. Lên đi!

Vào tới phòng là Tuấn Anh chốt ngay cửa rồi bấm số của Nhi gọi tới, cô tuy không nói với anh nhưng điện thoại thì vẫn nhận bình thường, chỉ là nghe chừng giọng nói có phần lạnh nhạt:

– Em đây!

– Sao em đưa con về bên đó mà không nói với anh một tiếng?

– Em xin phép bố mẹ anh rồi!

– Nhưng dù gì cũng nên nói với anh chứ? Thằng bé là con của anh mà!

– Em nghĩ anh bận mải quá, đến thời gian tạm biệt bạn thân cũng không có thì việc nghe điện thoại của em chắc không tiện nên em chỉ tính xin phép bố mẹ anh thôi!

Biết Ngọc Nhi đang ý tứ nói mình nên Tuấn Anh cũng không yếu thế mà đối đáp lại:

– Em đừng có nói ý kiểu đó, Chiến và Thanh Tuyền rất thông cảm với công việc của anh từ trước tới nay!

– Vâng. Thì em đâu có nói họ không thông cảm đâu. Em chỉ nói anh rất bận thôi mà!

– Không tranh luận với em nữa, anh chỉ muốn nhấn mạnh rằng lần sau nếu không gọi mà cũng không chịu nhắn tin báo cho anh thì không được đưa thằng bé đi đâu, em nên nhớ nó đang thuộc quyền nuôi dưỡng của anh đó! Con giờ đã mang họ của anh rồi!

– Được! Vậy tiện đây em xin phép cho thằng bé ở lại chơi với ông bà ngoại nửa tháng được chứ?

– Em…

– Sao? Em đã xin phép rất tử tế mà anh không đồng ý ư? Nếu không được thì chúng ta ra tòa đi! Em không thắng được quyền nuôi con với anh thì tòa cũng không thể xử em mất quyền lợi với thằng bé được!

– Được! Ra tòa thì ra tòa! Là em nói trước đấy!

Tiếng tắt máy tút tút khô khan vang lên mới làm Tuấn Anh bừng tỉnh. Giận quá hóa ngố, người ta nói chẳng sai, cứ nói cho chán miệng xong rồi mới hối hận thì mọi chuyện đã rồi! Không hiểu sao càng lúc anh càng giận hờn vô cớ với cô rồi lại nói mấy lời không phải thật tâm của mình. Tuấn Anh chán nản nằm vật ra giường đưa tay vỗ trán tự trách bản thân mà chẳng buồn đi tắm cho đến lúc được gọi xuống nhà ăn cơm thì Bảo An lấy làm lạ, cô cảm giác anh trai đang có chuyện nên ghé tai nói thầm với Thùy Dung:

– Mẹ ơi? Mẹ có thấy anh Tuấn Anh có vấn đề không?

– Sao con?

– Hôm nay đi làm về rõ sớm, mặt lúc đầu còn tí ta tí tởn nhưng từ lúc biết cu Tôm và chị Nhi không ở nhà thì mặt ỉu xìu đã thế còn chưa chịu đi thay quần áo nữa kìa. Mà mẹ biết tính anh con ưa sạch sẽ, về nhà là phải tắm giặt, thay đồ ngay thế mà hôm nay thì…

– Được rồi! Lát ăn xong con gọi điện qua chỗ Nghĩa thăm dò xem sao!

– Vâng. Con hiểu rồi ạ!

Bảo An vâng lời mẹ Dung, ăn cơm xong là lên phòng lấy máy gọi qua cho bạn học ngay thì Nghĩa cũng mau chóng bắt máy và thông báo một tin:

– Tôi cũng đang định gọi cho cậu đây!

– Ờ… Thế cậu nói trước đi!

– Tôi nghe lỏm được hai ông bà ấy hình như đang cãi nhau hay sao đấy, còn bảo cho thằng Tôm ở nhà tôi chơi nửa tháng cơ nhưng vấn đề quan trọng là tôi nghe có cả kiện cáo quyền nuôi con trong đó…

– Cậu chắc chắn chứ?

– Tôi nghe rõ mà!

– Thực ra tôi gọi qua cho cậu cũng vì thấy anh trai tôi có biểu hiện lạ, hóa ra là hai ông bà ấy có vấn đề thật. Được rồi! Cậu cứ theo dõi rồi báo tin tức tiếp cho tôi nhé! Giờ tôi phải báo cáo lại cho mẹ tôi đã!

– Ok. Tôi hiểu rồi!

Bảo An nói chuyện xong với Nghĩa là chạy sang tìm Thùy Dung ngay, sau khi kể lại cuộc nói chuyện của mình và Nghĩa cho mẹ nghe thì cô hỏi:

– Giờ tính sao hả mẹ?

– Bạn Nghĩa khẳng định là hai anh chị nói đến chuyện kiện cáo à?

– Vâng ạ!

– Được rồi! Con cứ học bài đi, để mẹ nói chuyện với anh con!