Chương 41

Lại là một ngày làm việc như bình thường.

Đồ Nam nhìn chằm chằm tờ tranh.

Những tờ tranh như vậy chất thành một chồng trên bàn trước mặt cô, trên mỗi tờ đều là những nét vẽ uốn lượn tinh tế, hợp lại thành lớp lớp những hình ảnh phức tạp.

Cô giở xem từng trang từng trang, thỉnh thoảng lại vê đầu ngón tay.

Nghe nói những người kiếm cơm nhờ đôi bàn tay đều hay thích hí hoáy nghịch tay, dạo gần đây cô cũng có thói quen ấy.

Văn phòng lặng ngắt như tờ, trưởng bộ phận Cao của bộ phận tranh gốc đứng bên cạnh cô, trông như thể đã nhập định[1], lại giống như rơi vào vùng cuồng phong, phần lớn thời gian là đứng yên bất động, nhưng thỉnh thoảng sẽ lại nghiêng người, nắm tay đưa lên miệng, chờ đợi quyết định.



[1] Trạng thái nhập định là khi tâm đã tĩnh hoàn toàn, trí không còn quá nhiều suy tưởng miên man tạp niệm.



Trong yên lặng, anh ta thầm quan sát biểu cảm của Đồ Nam, chẳng nhìn ra được sự thay đổi gì, lại để ý đến hai ngón tay của cô. Đầu ngón tay cô trắng nõn, mỗi lần giở trang giấy đánh “xoẹt” một cái, là lại như cứa một nhát vào lòng anh ta.

Đây đã là lần thứ ba cô duyệt bản thảo trong tuần này rồi.

Lần đầu tiên là vào hôm thứ Hai, Đồ Nam vừa xem đã lắc đầu, kết quả là toàn bộ sản phẩm thành rác.

Anh ta hỏi cô tại sao, cô lại bảo anh ta tự đi xem xem rốt cuộc bích họa truyền thống trông như thế nào, nói xong liền bỏ đi.

Lần thứ hai là vào ba hôm trước, lần này xem được đến một nửa, nhưng cuối cùng vẫn phải hủy bỏ hết.

Hôm nay có lẽ tốt hơn một chút, ít ra thì cho đến giờ, cô đã xem hết đống bản thảo.

Đồ Nam xem hết một trang cuối cùng, sau đó đẩy ra.

Trưởng bộ phận Cao đứng hình trong nháy mắt, anh ta nhìn chằm chằm vào môi cô, chỉ sợ cô sẽ lại nói ra hai chữ “vẽ lại”.

Nhưng Đồ Nam không hề nói, cô rút một trang từ tập tranh ra và bảo: “Chỉ có trang này là được.”

Trong nháy mắt, bầu không khí được khơi thông, cả văn phòng như được sống lại.

Trưởng bộ phận Cao nhận lấy trang vẽ, “Vậy chúng tôi có thể dựa theo cảm giác này để vẽ tiếp ư?”

“Ừm, có thể chuẩn bị được rồi.”

Trưởng bộ phận Cao sững sờ, “Chuẩn bị? Còn phải chuẩn bị gì nữa?”

Đồ Nam lấy làm ngạc nhiên vì phản ứng của anh ta, “Còn phải hỏi ư, đương nhiên là chuẩn bị đồ để vẽ bích họa rồi.”

“…”

Thấy trưởng bộ phận Cao không lên tiếng, cô tự đoán: “Không phải anh cho rằng chỉ phủ màu lên mấy đường nét này thôi là thành bích họa rồi đấy chứ?”

Trưởng bộ phận Cao có chút lưỡng lự, “Nếu dựa theo cách thức vẽ bích họa truyền thống để làm, thì cũng quá…”

“Phiền phức?”, Đồ Nam tiếp lời: “Giờ mới nói có phải là quá muộn rồi không? Lúc quyết định làm dự án này, đáng ra các anh nên biết trước chứ.”

Trưởng bộ phận Cao không nói rõ được, ai cũng biết để vẽ ra một bức bích họa chính thống thì không thể hoàn thành trong một thời gian ngắn được, nếu làm như vậy, căn bản là không tiến hành được, bộ phận tranh gốc của họ chỉ là bước đầu tiên mà thôi, phía sau còn rất nhiều công việc đang chờ để được triển khai.

Cuối cùng, anh ta chỉ đành đề nghị: “Chúng tôi cứ chuyển cho bộ phận modeling xem trước được không?”

Đồ Nam lắc đầu, “Cái anh gửi đi bây giờ căn bản không phải là bích họa, cùng lắm chỉ được tính là phác họa thôi.”

Trưởng bộ phận Cao im bặt, sau mấy hôm tiếp xúc, anh ta ngày càng cảm nhận được, với bích họa, cô gái trước mặt đây có một sự kiên trì và ngang bướng khó mà hiểu nổi.

Toàn bộ nhân viên của bộ phận đều có mặt, tất cả cũng đều câm nín không nói được gì.

Đồ Nam nhìn họ, rồi lại nhìn bản phác thảo trước mặt, những lời còn lại đều không cần nói ra nữa. Nói ra cũng vô ích, những thứ này còn xa mới đạt được đến tiêu chuẩn bích họa mà cô mong muốn.

***

Sau buổi chiều, Thạch Thanh Lâm vừa ngẩng đầu lên khỏi đống công việc, thì đúng lúc nhìn thấy một bóng người bên ngoài cửa văn phòng, cô không nhìn ngang liếc dọc, cứ thế đi thẳng.

Anh cất tiếng gọi: “Đợi chút.”

Đồ Nam quay đầu lại, từ ngoài cửa đi vào cạnh anh, “Sao vậy?”

Thạch Thanh Lâm hỏi: “Nghe nói hôm nay cô lại lần nữa không thông qua bản thảo?”

“Đâu có, rõ ràng là tôi có duyệt được một trang.”

“Nhưng trưởng bộ phận Cao nói với tôi, như thế cũng chẳng khác gì không duyệt cả.”

Đồ Nam quan sát anh, “Anh đang định thuyết phục hộ đấy à?”

Thạch Thanh Lâm cười, “Nếu muốn thế thật, thì tôi đã chẳng cần khách sáo. Chẳng phải tôi đã giúp cô diễn kịch đấy à, mới được bao lâu cơ chứ?”

“…”, hai ngày nay Đồ Nam quên béng mất chuyện này, hoàn toàn không hề nghĩ đến.

Cũng may là hai ngày nay được bình yên.

Hôm đó An Bội còn đặc biệt đến báo với cô, rằng đã đánh tiếng với bộ phận tuyên truyền, nếu sau này công ty tổ chức sự kiện sẽ không mời “Tiểu Y” tham gia nữa, cô đoán chuyện này cũng do anh sắp xếp.

“Tôi sẽ không xin hộ cho bộ phận tranh gốc, chỉ là tôi có một kế hoạch.”, Thạch Thanh Lâm chỉ vào máy tính, “Tạm thời dùng bức mà cô đã duyệt để làm trước một bản, rồi cho vào game để thử nghiệm.”

Đồ Nam ngó vào máy tính của anh, chằng chịt những số liệu, cô chớp mắt, chẳng hiểu gì cả nên dứt khoát không xem nữa.

“Nhưng bức đó vẫn chưa phải là bích họa.”

“Tôi biết, chúng tôi chỉ thử xem hiệu quả thế nào thôi.”

Đồ Nam mím môi, “Đây là game của anh, nếu anh kiên quyết thì cứ quyết định thế đi.”

“Tôi coi như là cô đồng ý nhé.”, Thạch Thanh Lâm hạ tay xuống lạch cạch gõ bàn phím.

Đóng tài liệu trên máy lại, gửi đi, rồi anh đẩy bàn phím ra, ấn nút trên điện thoại, “An Bội, gửi cho cô rồi đấy, sắp xếp đi, chiều nay sẽ thử nghiệm.”

Giọng An Bội cao vống lên, gần như át luôn cả tạp âm, “Chiều nay?!!!”

Thạch Thanh Lâm nói: “Vừa hay hôm nay tôi có đủ thời gian cho cả chiều.”

“Anh cảm thấy thời gian một buổi chiều là dài à? Chúng tôi chạy làm sao kịp, bên tranh gốc còn đang sốt sình sịch lên kia kìa, anh đúng là ác quỷ!”

“Ác quỷ tôi đây có thể làm gì thì đều đã làm, quá là nhân từ rồi.”, Thạch Thanh Lâm dập máy, liếc sang bên cạnh, lại chợt nhớ đến bộ dạng của trưởng bộ phận tranh gốc lúc đến kêu than trước mặt anh.

“Đồ Nam, tự dưng tôi lại cảm thấy, trên phương diện bích họa, cô mới là ác quỷ.”

Đồ Nam nhướng mày, không hề dị nghị gì về câu này, “Là anh mời ác quỷ này đến đấy.”

“Không sai, nói rất chuẩn.”

Anh thừa nhận, ở một số phương diện, họ đều quái đản hệt như nhau.