Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ

Chương 20: Thất khiếu chảy máu, ác quỷ đầy nhà

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Sư phụ của ta là người như thế nào? Chuyện vặt trong nhà ngươi sao đáng để người để tâm?" Người thanh niên lạnh lùng đáp.

Tôi nghe Lưu Hạo nhắc đến 'Cổ đại sư', đoán chắc chàng trai trẻ này là học trò của Cổ đại sư đó. Tôi nhớ rằng Trương sư phụ từng nói rằng anh trai thứ hai của Tào Tuyết Dung học Phong Thủy từ Cổ đại sư ở Mai Thành, cho nên người này chính là Tào Quân Vũ?

Mười năm trước tôi từng gặp qua Tào Quân Vũ, nhưng có vẻ so với người trước mặt thì hoàn toàn khác biệt.

"Đúng đúng đúng, Cổ đại sư là bậc thầy Phong Thủy số một ở Mai Thành. Sao có thể hỏi đến chuyện tầm thường như hạt vừng hạt đậu trong nhà tôi được? Là lỗi của tôi, là lỗi của tôi." Lưu Hạo vội vàng ha ha đáp.

Lưu Hạo đã hết sức ca ngợi bản lĩnh của Cổ đại sư nhưng khuôn mặt của chàng trai trẻ càng trở nên tối tăm. "Sao chỉ là đệ nhất Mai Thành?Là sư phụ ta thấp kém!"

Lưu Hạo sửng sốt một chút, tự tát vào miệng mình: "Tôi thật đáng đánh, lại nói sai rồi! Cổ đại sư thần thông quảng đại, sao chỉ vang danh ở mình Mai Thành phải là là đệ nhất nhân trong giới phong thủy cả nước!"

Nghe xong những lời này, vẻ mặt của chàng trai trẻ cuối cùng cũng giãn ra: "Cái gì mà thiên hạ đệ nhất, chỉ là huyễn danh, sư phụ ta không thích nghe, anh chỉ cần tự hiểu trong lòng là được, không cần ra ngoài nói nhảm."

"Vâng vâng vâng, đầu óc của tôi thật hồ đồ, đa tạ cậu đã chỉ điểm!" Lưu Hạo mỉm cười gật đầu liên tục.

Chàng trai trẻ liếc nhìn anh ta, uể oải nói: "Anh cho người chạy đến muốn nhờ sư phụ ra tay giúp đỡ, đó không phải là tự đánh giá mình quá cao hay sao? Toàn bộ Mai Thành có bao nhiêu người đủ mặt mũi để mời sư phụ ra tay?" "

"Đúng, đúng, đúng, là tôi ngu muội không hiểu quy tắc!" Lưu Hạo vẫn liên tục gật gù giải thích.

Chàng trai giảng giải: "Từ sau phải biết phân biệt nặng nhẹ. Đừng có làm ầm ĩ. Lần này Tào sư huynh biết chuyện, mới kêu tôi tới giúp anh xử lý."

"Thì ra Nhị thiếu gia mời Ngụy tiên sinh tới đây!" Lưu Hạo đột nhiên bừng tỉnh: "Ài, thật sự làm phiền ngài và Nhị thiếu gia rồi."

Tôi nghe tới đây mới hiểu rõ nghi hoặc. Thì ra người này không phải Tào Quân Vũ mà là sư đệ của hắn.

“Rốt cục là có chuyện gì vậy?” Chàng trai họ Ngụy liếc nhìn tôi và hỏi.

Lưu Hạo sắc mặt u ám, hai câu ba lời đã giải thích rõ mọi chuyện.

"Trên đường đi vào tôi đã xem qua, trong nhà ngươi xác thực có thứ không sạch sẽ, nhưng tìm đại hạng chó mèo đến trấn trạch chẳng phải là trò đùa sao?", người đàn ông họ Ngụy gay gắt nói.

Tôi thấy Lưu Hạo bị giáo huấn như dạy bảo tôn tử nhưng trên mặt vẫn tươi tỉnh, liên tục gật đầu không dám phản bác, nhìn như thể rất sợ người họ Ngụy này.

"Mặc dù hiện tại Lưu gia sống trong ngôi nhà này, nhưng xét cho cùng thì nó vẫn thuộc về Tào gia. Nếu tin xấu lan truyền, chẳng phải sẽ làm mất uy tín của gia đình Tào sư huynh sao?" Chàng thanh niên họ Ngụy cau mày nói thêm.

“Cậu nói phải, đều là bình thường tôi bận công việc quá nên mới lơ là.” Lưu Hạo càng không dám cãi lại.

Họ Ngụy sau khi giáo huấn Lưu Hạo xong, mới hài lòng đi tới nhìn Tôn đạo trưởng đang nằm trên mặt đất, sau đó trợn mắt nhìn về phía tôi: “Ngươi đánh người này à?”

Tôi nói cũng gần như thế.

“Tự tát mình hai cái rồi cút ra ngoài!” Họ Ngụy ngẩng cao đầu, hách dịch nói.

“Tôi cũng không phải não úng nước, tự đánh mình làm gì?” Tôi ngạc nhiên vặn lại.

Người họ Ngụy lạnh lùng nhìn qua, nói: "Ngụy Đông Đình ta cũng không phải là người không biết lý lẽ, ngươi ở nơi khác đánh người ta không quản, nhưng đây là nhà sư huynh của ta, nếu ngươi đánh người ở đây, chính là gây sự với Tào sư huynh, để ngươi tự tát hai cái, đã là giơ cao đánh khẽ rồi."

"Giơ cao đánh khẽ? Tôi thấy đầu óc cậu mới là có vấn đề." Tôi buồn cười đáp.

"Ngươi nói cái gì?" Ngụy Đông Đình vốn là thần tình lơ đãng, nghe vậy, trong mắt nhìn tôi lóe lên tia lạnh lùng.

"Sao nào, tai cũng điếc à?" Tôi thắc mắc.

Ngụy Đông Đình nheo mắt lại, nhưng không có lập tức phát giận, ngược lại bình tĩnh nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới: "Ngươi cũng là thầy Phong Thủy à?"

"Người này họ Lâm, là do bố vợ tôi mời, xem ra là cùng ngành với cậu." Lưu Hạo nghiêng người, trầm giọng giải thích với họ Ngụy.

Ngụy Đông Đình nhìn chằm chằm tôi, cười lạnh nói: "Sư phụ của ngươi là ai?"

“Cậu kiểm tra hộ khẩu à?” Tôi hỏi.

Ngụy Đông Đình sắc mặt tối sầm, "Giả thần lộng quỷ! Nhìn vào quan hệ đồng hàng, ta sẽ không tranh cãi với ngươi, nhưng nơi này không phải là nơi ngươi nên ở lại, mau chóng cút khỏi đây!"

"Yên tâm, tôi không cùng cậu tranh miếng ăn, cậu vội vàng đuổi người đi làm gì?" Tôi nói xong, ra hiệu cho Thiết Đầu chuẩn bị đi nơi khác.

“Ngươi đừng không biết tốt xấu!” Ngụy Đông Đình vẻ mặt đen như đáy nồi ngăn cản chúng tôi.

"Tôi nói rồi, tôi không giành miếng cơm của cậu, tôi chỉ là tới xem kịch, không tin thì đi hỏi người khác xem." Tôi liếc mắt sang Thiết Đầu, hắn cũng phối hợp gật đầu mạnh mẽ: "Đúng vậy, chúng tôi đều đến xem kịch!"

"Gánh hát đâu?" Ngụy Đông Đình hừ lạnh, "Ngươi đã nói tới xem kịch thì hãy xem cho kỹ. Nếu để ta phát hiện ngươi dở trò gì khác, vậy đừng trách ta ác độc!"

"Cậu nói đúng, chúng tôi sẽ cẩn thận thưởng thức buổi biểu diễn." Tôi vỗ nhẹ lên vai Thiết Đầu, hai chúng tôi bước vào đám đông và đứng lặng như khán giả.

Nhưng đám đông đều là người vừa bị Thiết Đầu đánh đập, mặt đều bầm tím, sưng tấy, khi thấy chúng tôi chen vào thì sợ hãi né sang một bên.

Ngụy Đông Đình lạnh nhạt liếc nhìn chúng tôi rồi quay sang Lưu Hạo, "Bắt đầu đi, xong việc tôi phải về chợp mắt một lát."

"Vâng, vâng, vâng." Lưu Hạo liên tục gật đầu, "Không biết trước tiên cần chuẩn bị cái gì?"

"Không phải chỉ là một cái viện sao? Còn có cái gì cần chuẩn bị?" Ngụy Đông Đình hất cằm khó chịu nói: "Trong nhà này âm khí mù mịt, rõ ràng là có ma quỷ hoành hành, lôi cả ra là được."

"Vâng, vâng, vâng!" Lưu Hạo mừng rỡ đáp: “Đúng là có thứ tà ác ngang ngược, mẹ tôi bị thứ đó kéo ra khỏi phòng, lê la khắp nơi, còn kéo rách cả tai!"

"Còn có chuyện này sao?" Ngụy Đông Đình cau mày.

"Đúng vậy, mới xảy ra cách đây không lâu, mẹ tôi còn đang nằm trên giường, lúc đó Tôn đạo trưởng đã kịp thời đuổi kịp...à, mặc dù Tôn đạo trưởng không có bản lĩnh không ra làm sao, nhưng hắn vẫn là có chút năng lực." Lưu Hạo cẩn thận giải thích.

Ngụy Đông Đình chỉ hừ lạnh không tiếp lời.

Đột nhiên, có người vội vàng chạy tới, hét lên: "Liễu lão bản, có chuyện rồi, những người này không biết còn sống hay đã chết!" Hóa ra tất cả Mười tám Kim Cang đã được tìm thấy và mang đến đây.

Tình huống của họ cũng tương tự như tiểu đồ đệ của Tôn đạo trưởng, máu chảy ra từ thất khiếu, khí lực như tơ, da thịt khô nứt.

"Những người này là ai?" Ngụy Đông Đình cau mày hỏi.

“Là Tôn đạo trưởng sắp xếp Thập Bát Kim Cang để trấn trạch.” Lưu Hạo đáp.

“Thập Bát Kim Cang?” ánh mắt Ngụy Đông Đình chuyển động, “Hắn lại có thể làm được chuyện này?”

"Hắn nói là ThậpThập Bát Kim Cang, cậu tới xem xem." Lưu Hạo vội vàng mời Ngụy Động Đình đi tới.

Sau khi nhìn kỹ một người trong số họ, lông mày Ngụy Động Đình càng nhíu chặt hơn.

TruyenHD

TruyenHD
« Chương TrướcChương Tiếp »