Chương 45

“Không sinh ra được có là ý gì?” Có người hỏi.

“Những đứa trẻ mất vì nhiều nguyên nhân khác nhau. Nghe nói có hai đứa chết non.” Lão Mạnh thở dài.

Mọi người nghe đến đây cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Thôn Thạch Môn bị dính loại ô nhiễm nào đó chăng?” Một thanh niên cao gầy suy đoán.

“Làm sao có thể?” Lão Mạnh trực tiếp bác bỏ khả năng này. “Thạch Môn thôn nằm ở chân núi Thanh Long, bốn bề rừng núi, gần đó không có nhà máy hay công xưởng. Làm sao ô nhiễm được?”

“Hơn nữa, chỉ có năm năm đó không sinh con đẻ cái, sau đó lại bình thường”.

Nghe Lão Mạnh nói, trong đại sảnh lại nảy một cuộc tranh luận khác.

“Chuyện đó xảy ra khi nào?” Chàng trai cao gầy miễn cưỡng hỏi.

“Lúc đó tôi chỉ là một thiếu niên, chắc đã mấy chục năm rồi.”

“Chuyện này đã từng xảy ra trước đây chưa?” Tôi đột ngột hỏi.

Đột nhiên mọi người đều nhìn về phía tôi.

Lão Mạnh cũng liếc nhìn sang nói: “Việc này tôi không rõ lắm, nhưng tôi nhớ ở thôn Thạch Môn luôn có một số truyền thuyết kỳ lạ. Dù sao lão nhân gia ở nhà luôn cảnh cáo chúng tôi không nên đi đến thôn kia. "

“Thôn này gần núi Thanh Long, tương đối khép kín, cho nên có chút kỳ môn cố sự cũng là lẽ thường.”

Trong một thời gian ngắn, mọi người lại ồn ào sôi nổi, mỗi người mười ý.

Tào Quân Vũ nghe một hồi, vỗ vỗ tay nói: “Mọi người yên lặng một chút, dù là thôn Hồng Hà hay thôn Thạch Môn, nhất định đều có vấn đề. Thân là thành viên của hội phong thủy Mai Thành, chúng ta không thể để mặc đồn đại phát sinh.”

“Nói đúng lắm, chuyện này chúng ta nhất định phải xử lý!” Mọi người đều đồng ý.

Vẻ mặt Tào Quân Vũ giãn ra: “Tốt lắm, có điều chuyện này vẫn phải tuân theo ý nguyện bản thân. Nếu mọi người muốn tham gia xin cùng nâng ly lên.”

Lời vừa dứt, mọi người trong sảnh đều nhất loạt nâng ly tươi cười.

Chỉ có Thiệu Tử Long và tôi hai người vẫn ngồi đó ăn uống.

Trong sảnh đột nhiên im bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai chúng tôi.

“Không phải chúng ta có chút thu hút à?” Thiệu Tử Long thấp giọng nói.

“Đó là bởi vì anh quá xuất chúng.” Tôi ho khan hỏi: “Sao các anh lại nhìn chằm chằm vào chúng tôi? Có chuyện gì à?”

“Hai người không muốn tham gia sao?” Lão Mạnh hỏi.

“Tham gia, tham gia chứ! Tôi đến đây không phải chỉ để ăn một bữa miễn phí.” Tôi nâng ly lên.

Thiệu Tử Long đang mải mê ăn uống, nghẹn ngào nâng ly lên nhuận giọng: “Tôi đương nhiên cũng tham gia!”

Nhìn thấy hai chúng tôi cùng chung ý kiến, bầu không khí liền trở nên thả lỏng.

“Cảm ơn sự ủng hộ của các vị.” Tào Quân Vũ mỉm cười nói, “Xin mời mọi người ăn uống thoải mái. Đêm nay chúng ta sẽ ở lại đây, sáng mai cùng khởi hành sớm đến thôn Thạch Môn.”

Mọi người đều vỗ tay tán đồng. Bữa tiệc kéo dài đến gần nửa đêm mới tán.

Dinh thự của họ Tào này có thể so sánh với một trang viên khổng lồ, đương nhiên có vô số phòng ốc. Tào Quân Vũ đã đặc biệt bố trí một viện riêng cho nhóm chúng tôi ở.

“Cuộc sống của người giàu có thực sự khác biệt.” Thiệu Tử Long nho nhỏ cảm thán.

Không chỉ anh mà tất cả mọi người trong nhóm chúng tôi cũng phải choáng váng trước sự xa hoa của dinh thự nhà họ Tào.

Ngôi biệt thự này nhìn từ bên ngoài rất hào nhoáng, nhưng khi vào bên trong, bạn sẽ thấy nó hoàn toàn khác biệt!

Thiệu Tử Long chọn phòng cạnh phòng tôi, nói muốn làm hàng xóm với tôi.

Tôi không quan tâm lắm, sau khi vào phòng chần chờ một lát rồi chuẩn bị ra ngoài.

“Huynh đệ, định đi đâu vậy?” Thiệu Tử Long nhìn thấy, từ trong phòng chạy ào ra hỏi.

“Không ngủ được, đi tản bộ thôi.” Tôi thản nhiên trả lời.

“Ây dà, để tôi đi cùng cậu sẽ không cảm thấy chán nữa.” Thiệu Tử Long nói.

“Không cần…”

“Sao lại khách khí như vậy? Đi thôi!” Thiệu Tử Long lưu loắt đóng cửa lại, không chờ tôi phản đối đi trước dẫn đường.

Tôi không còn cách nào khác đành phải để anh ta đi cùng, hai chúng tôi bước ra khỏi sân và lang thang khắp nơi một cách vô định.

Mặc dù đã khuya nhưng toàn bộ dinh thự vẫn sáng đèn, thỉnh thoảng có thể gặp người trên đường, bao gồm cả người làm và vệ sĩ.

“Tào gia này thực sự là một hoàng đế một phương.” Thiệu Tử Long thở dài.

“Đừng nói nhảm, không sợ người khác nghe thấy à.”

Thiệu Tử Long cười nhăn nhở không đồng ý, nói: “Nửa đêm nửa hôm, chỉ có hai chúng ta, ai thèm nghe chứ?”

“Cũng không chắc. Có người đang theo dõi chúng ta.”

“Sao cậu lại nhìn chằm chằm tôi như vậy? Cậu…cậu có ý gì với tôi à?” Thiệu Tử Long không cho là thật vui vẻ cợt nhã.

Vừa dứt lời, đột nhiên có người xuất hiện bên cạnh Thiệu Tử Long.

“Ôi má ôi, ngươi trốn ở chỗ này làm gì?” Thiệu Tử Long nhảy cẫng lên kêu the thé.

Người tới đeo băng vải, chính là Ngụy Đông Đình, vẻ mặt hắn âm trầm trừng mắt nhìn Thiệu Tử Long: “Ai trốn? Ta vừa mới tới đây!”

“Thật sao?” Thiệu Tử Long vẻ mặt nghi hoặc.

Ngụy Đông Đình hừ lạnh nói: “Ngược lại hai người các ngươi khuya như vậy sao lại quanh quẩn ở chỗ này?”

“Vậy cậu rình mò ở đây làm gì?” Tôi xen vào hỏi họ Ngụy.

“Ngươi…trước khi đi ngủ ra ngoài xem trong nhà có việc gì chưa xử lý không.” Ngụy Đông Đình nghiêm mặt nói.

Tôi nói: “Chúng tôi cũng vậy.”

“Các người nói cũng đang làm cái gì?” Ngụy Đông Đình khó chịu.

Tôi nói: “Xem xét ngôi nhà này có vấn đề gì không.”

“Đúng vậy.” Thiệu Tử Long gật đầu phụ họa.

Ngụy Đông Đình thật sự tức giận đến nổi gân xanh: “Mau cút về…”

Chưa nói hết câu tôi đã ngắt lời: “Đừng lảng sang chuyện khác. Nói thật là có người bảo cậu để mắt tới tôi phải không?”

Ngụy Đông Đình do dự một chút đáp: “Ngươi đang nói vớ vẩn cái gì?”

Thiệu Tử Long kinh hãi: “Ha…thật sự có người đang để mắt chúng ta?”

“Anh đang mắc chứng hoang tưởng bị ngược đãi à? Ai rảnh để mắt tới anh?” Ngụy Đông Đình tức giận trừng mắt nhìn Thiệu Tử Long.

Tôi mỉm cười vỗ vai họ Ngụy: “Được rồi, theo dõi thì theo dõi, cũng chẳng có gì phải sợ”.

Kết quả là tôi vô tình tét vào vết thương trên vai khiến Ngụy Đông Đình hét lên đau đớn.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Tôi vội vàng bồi tội, "Thương thế của cậu xem ra khá nặng. Dù sao bây giờ cũng không có việc gì, chúng ta nói chút chuyện Lưu gia đi? Lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Tôi thực sự rất tò mò. Nào, cậu nói nói đi.”

“Lưu gia? Đó có phải là nơi vừa bị đốt trụi lại moi ra rất nhiều xương cốt trẻ em không?” Thiệu Tử Long bỗng nhiên trở nên hăng hái hơn. "Tôi nghe nói chuyện này cũng liên quan đến Tào gia. Ây da tò mò gϊếŧ chết con voi. Cậu ngồi xuống đây kể cho chúng tôi nghe đi!

“Thần kinh bệnh!” Ngụy Động Đình chửi một tiếng, xoay người đi thẳng.

Nhìn Ngụy Đông Đình tức giận bỏ đi, Thiệu Tử Long tặc lưỡi nói: “Người này quả thực có chút bệnh.”

Tôi lấy ra một viên Ngọc Trai Nam Hải thuận tay ném vào một cái giếng gần đó.

“Này, đây là giếng Phong Thủy. Cậu, vừa rồi anh ném cái gì vào đó?” Thiệu Tử Long tò mò hỏi.

“Cục đá.”

“Nhìn cậu thế này mà cũng ba xàm.” Thiệu Tử Long nằm ở mép giếng, nhìn một chút, liền cũng ném một hòn đá vào xuống.

Liền nghe một tiếng bộp dội lại.