Chương 20

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cô gái bị thần linh nguyền rủa, là ai?

Khi nghe được mấy từ "Cô gái bị thần linh nguyền rủa", đám đông trên đường bắt đầu xôn xao.

"Cô gái bị thần linh nguyền rủa ở đâu!"

"Nhanh, nhanh, nhanh lên, vây lại, đừng để cô ta chạy!"

Tôi nhanh chóng bị mọi người vây quanh, họ chỉ trỏ tôi, ánh mắt mang theo sự tò mò, dò xét, phấn khích và kích động.

Lúc này tôi mới nhận ra, xung quanh tôi toàn là đàn ông, kể từ khi tôi đến thị trấn này, dường như tôi chưa bao giờ thấy một cô gái trẻ nào trên đường.

Thỉnh thoảng tôi gặp vài người phụ nữ lớn tuổi, dáng vẻ luống cuống, bước chân vội vã.

Người tới ngày càng đông, dường như người trên cả khu phố đều tập trung lại đây, thậm chí một số người đang ăn uống và làm việc, trên tay họ còn cầm bát đũa và bàn tính, cũng tụ tập lại hóng hớt, ngay cả đồ trong tay còn chưa kịp đặt xuống.

Rất nhanh chóng, những binh lính của thị trấn cầm vũ khí chạy tới, hướng thanh kiếm trong tay về phía tôi:

"Bắt cô gái bị thần linh nguyền rủa này lại!”

Người trong thị trấn này toàn bộ đều bị điên rồi à?!

"Tôi không phải là cô gái bị thần linh nguyền rủa, tôi chỉ đi ngang qua thị trấn của các người mà thôi."

Tôi cố kìm nén cơn tức giận giải thích.

Chu Hào lại vênh váo chống nạnh:

"Không thể nào! Cô ta chính là cô gái bị thần linh nguyền rủa!

"Vừa rồi nhìn thấy cô ta, tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, miệng nóng lưỡi khô. Chắc chắn cô ta đã phù phép hắc ám lên tôi!"

"Đúng đúng đúng, Chu thiếu gia nói đúng, nghe ngài ấy nói như vậy, tôi cũng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn."

"Đúng vậy, đúng vậy, khi tôi nhìn thấy cô ta, tôi không thể nhịn được muốn nhìn thêm vài lần, mắt tôi không thể rời khỏi cô ta, chắc chắn là tôi bị trúng tà thuật của cô ta rồi!”

Chỉ dăm ba câu, tôi đã bị gán tội.

Chuyện này thật sự quá hoang đường, hoang đường đến nực cười.

Tôi đứng giữa đám đông nhìn những ánh mắt tham lam, kích động, thèm thuồng, trong lòng có cảm giác muốn dùng kiếm chém ch/ết tất cả bọn họ.

"Mọi người hiểu lầm rồi! Cô ấy không phải là cô gái bị thần linh nguyền rủa, cô ấy là bạn của tôi. Chúng tôi đi thăm họ hàng ở thị trấn bên cạnh, chỉ đi ngang qua đây thôi."

Thương Bắc Tinh đầu đổ đầy mồ hôi, xuyên qua đám đông đến chỗ tôi:

"Đại tiểu thư, cô gặp chuyện gì thế? Tôi vừa đi vệ sinh một lát thôi mà cô đã biến thành cô gái bị thần linh nguyền rủa rồi?"