Chương 22 Tán tỉnh

Editor Mạnh Thường Ca

Sau lần thứ hai bị nam nhân ngư nửa cưỡng bức nửa dụ dỗ ‘ăn’, nhân ngư đuôi mãng xà này dường như đã hoàn toàn mất đi khoảng cách nghi ngờ và thiếu an toàn mà hắn giữ trước đó với giao nhân thiếu nữ.

Cho dù A Phù có tỏ ra nóng nảy hay lạnh lùng đến đâu, thanh niên nhân ngư vẫn hoàn toàn không bị ảnh hưởng, tựa hồ như một giống đực đang trong thời kỳ cuồng nhiệt của một tình yêu rực rỡ y như loài rắn kia.

Khuôn mặt lạnh lùng và tái nhợt của nam nhân cũng hiện ra những hoa văn vẩy cá mờ nhạt chứng tỏ tâm tình vui sướиɠ của hắn lúc này, khi cô dùng con mắt sắc bén và lạnh lùng nhìn hắn, trong ánh mắt ấy của hắn dường như muốn đem tất cả đều bị quấn vào trong bởi sự nhớp nháp như tơ nhện dùng dằng nóng rực.

… Thật là quá phiền nhiễu!

A Phù thực sự bị hắn làm cho rất bực mình, tâm trạng kìm nén cứ thế bộc phát, cho nên cô luôn nhe răng hung hăng uy hϊếp mỗi khi nam nhân ngư thể hiện du͙© vọиɠ cầu hoan, hoặc là khi ở gần hắn sẽ cố ý vẫy đuôi bơi ra thật xa, nhưng cũng không có ý muốn chạy trốn khỏi nam nhân ngư này. Tất cả những hành động này chỉ giống với cảnh cô bạn gái nhỏ của nhân ngư đang nổi cơn cáu kỉnh hờn dỗi lên người yêu mình.

Sau nhiều lần bị giao nhân thiếu nữ đuổi đi, vốn là một loài nhân ngư có chỉ số IQ không thua kém gì con người, hắn nhanh chóng nhận ra rằng dường như A Phù không thích việc hắn lúc nào cũng gần bên cạnh cô.

Đây có lẽ chính là sự khác biệt và bất đồng giữa giao nhân và nhân ngư khi đối xử với bạn tình của mình.

Thanh niên nhân ngư cũng không thực sự làm phiền khiến giao nhân thiếu nữ bực mình, thấy rằng cô chỉ đang nổi cáu, cùng giận dỗi, hắn chỉ có thể kìm nén ngăn chặn tính chiếm hữu quá độ, mong muốn gần gũi cùng quan hệ với bạn đời của mình lại. Khi A Phù thỉnh thoảng nhượng bộ, hắn ta sẽ chạy đến mà ôm cô một cái còn hay ôn tồn cọ xát một phen, dành thời gian ngắn ngủi để bên nhau.

A Phù cũng lười đến nỗi không thèm so đo với hắn, chỉ cần thanh niên nhân ngư này không đi quá giới hạn của mình là được, hiện tại cô cũng luôn muốn có một ai đó bên cạnh bầu bạn với mình, hắn có gặm cắn, đυ.ng chạm một chút cũng không có gì ghê gớm.

Lại nói về điều này, khả năng nhận biết nguy hiểm, phân biệt âm thanh kia vốn có của cô dường như càng ngày càng thấp hơn.

Một ngày nọ, khi nhân ngư mãng xà đi săn thú ở bên ngoài, A Phù đang đuổi theo những con cá nhỏ trong đám san hô đầy màu sắc kia, bỗng nhiên nghe được một tiếng kêu yếu ớt như tiếng ai đó đang kêu khóc.

Giao nhân thiếu nữ lập tức nhanh chóng nhận ra rằng tiếng gọi tới kia, chính là tiếng gọi của những giao nhân đồng loại của cô.

Ngoài việc vui mừng và ngạc nhiên, A Phù cũng không khỏi lo lắng không biết phải làm như thế nào nếu như đây tiếp tục là một cái bẫy do con người tạo ra như lần trước.

Nhưng cô sợ nếu lần này thực sự bỏ lỡ, sau này sẽ rất khó để gặp lại tộc nhân của mình.

Cho dù trong trí óc cô là người nhưng thân thể hiện tại của A Phù vẫn là một giao nhân, cùng với đồng loại của mình giống nhau. Đều thích cùng đồng loại của mình tụ tập sinh sống cùng một chỗ, mặc dù thanh niên nhân ngư đối với cô hết sức nhiệt tình lại rất yêu chiều cô, nhưng trong trí óc của hắn vẫn đang nghĩ mình đang giao kết sinh sản với một tiểu nhân ngư mà thôi, tất cả chỉ xuất phát từ bản năng của sinh vật đực, đều không thực sự cùng một giống loài với A Phù.

Huống hồ trong suy nghĩ của bọn họ không bình thường giữa hai người.

A Phù bây giờ thực sự quá cô đơn và rất cần sự thấu hiểu, và cần có người đồng hành bên cạnh để bầu bạn, sau những chuyện rối rắm vừa qua, cô vẫn nên xem xét tình hình trước rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng.

Vì vậy, thiếu nữ giao nhân thật sự cẩn trọng nghe lời kêu cứu của giao nhân cùng tộc, từ từ bơi về phía đối phương.

Chẳng mấy chốc A Phù đã đến bãi cạn của một hòn đảo biệt lập trên biển, cô nấp sau rạn san hô và cẩn thận quan sát tình hình trên bờ.

Sau đó thiếu nữ giao nhân phát hiện ra một tên tiểu giao nhân nhỏ tuổi bị mắc kẹt trên bờ.

Giao nhân đều không có điểm khác biệt nào về giới tính, phải mãi cho đến khi trưởng thành mới có thể phân biệt rõ giới tính đặc thù của chúng, cho nên sau khi nhìn đến giao nhân yếu ớt nhỏ bé kia nằm trên bờ, cái đuôi còn đang chảy máu, A Phù đã quyết định dùng từ ‘hắn’ để sưng hô trước.

Sau khi quan sát một lúc và chắc chắn xung quanh không có cái bẫy nào, A Phù lặng lẽ bơi về phía tiểu giao nhân kia.

Tiểu giao nhân cũng nhanh chóng nhận ra cô đang đến gần, hắn hoảng sợ cảnh giác quay đầu lại, khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ không rõ là nam hay nữ, nhưng khuôn mặt hắn vẫn hiện lên vẻ công kích đề phòng rất ngoan cường, giống như nếu làm vẻ mặt đó thì có thể bảo vệ hắn khỏi sự đe dọa không rõ ràng này, nhưng khi nhìn thấy đôi tai, và vây cá bên dưới ẩn hiện màu hồng nhạt, thì lập tức sắc mặt biến thành kinh ngạc, đờ đẫn.

A Phù không trực tiếp đi đến bên cạnh hắn ta mà dừng lại cách hắn một đoạn không xa.

Giống như hai người xa lạ gặp nhau ở một vùng đất xa lạ, nhìn nhau chăm chú dò xét đối phương.

Dần dần, tiểu giao nhân từ trạng thái lạnh lùng cùng đề phòng dần chuyển sang tò mò và bối rối, giống như nó cũng đang tự hỏi tại sao mình lại gặp được đồng loại của mình ở vùng biển xa lạ này.

Thấy tâm trạng của tiểu giao nhân dần dãn ra, A Phù mới từ từ bơi tới phía hắn dò hỏi.

Tiểu giao nhân không dùng khuôn mặt đề phòng nhìn cô nữa, chỉ là nhìn nàng một cách chăm chú không chớt mắt.

“Ngươi… sao lại ở chỗ này?”

Giọng nói của tiểu giao nhân rất êm tai, rõ ràng và khàn khàn, mang theo một chút dịu dàng và dò xét.

A Phù liếc nhìn chiếc đuôi cá đầy sẹo của tiểu giao nhân rồi mới trả lời câu hỏi của hắn.

“Giống ngươi, bị con người bắt, nhưng vì con tàu kia bị chìm giữa chừng nên ta mới trốn thoát ra ngoài.”

Tiểu giao nhân kinh ngạc mở to hai mắt, chóp mũi hắn đột nhiên giật giật, di chuyển, như thể đang đánh hơi một cái gì đó.

Sau đó ánh mắt hắn rơi trên người của thiếu nữ giao nhân, nhìn những đường nét nữ tính trên khuôn mặt, và khuôn ngực bị mái tóc dài che lấp của cô, đôi vây trắng hai tai khẽ rung lên, tựa hồ có chút thẹn thùng cùng thất thần, tiểu giao nhân muốn nói gì đó rồi lại thôi, liếc nhìn A Phù một cái, giọng nói bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn.

“...Ngươi đang tán tỉnh ta sao?”

Dường như vì quá xấu hổ nên giọng nói còn có chút hơi rung lên.

Thiếu nữ giao nhân sửng sốt một lúc, lúc này mới chậm rãi phản ứng lại.

Theo phong tục của giao nhân, nếu một con giao nhân cái ở thời kì động dục mà chủ động đến tìm giao nhân đực, điều đó có nghĩa rằng giao nhân cái đang có tình ý với giao nhân đực, gần giống như đang chủ động cầu hoan.

Tiểu giao nhân này chỉ đang là một tiểu thiếu niên chưa trưởng thành, khả năng đánh hơi còn chưa phát triển một cách toàn diện, nên không thể phản ứng với mùi hương của cô.