Chương 29: Dụ Dỗ

Editor Mạnh Thường Ca

Sau khi nếm được vị máu của Landern, A Phù chợt hiểu tại sao nhân ngư lại có sự yêu thích tha thiết đối với con người có cuộc sống trên cạn như vậy.

Trong biển các loài cá máu lạnh phần lớn đồ ăn đều có vị nhạt nhẽo vô vị, nếu ăn quá nhiều thì mùi vị sẽ giống nhau đều nhạt như nước ốc, thực sự không nếm ra được mùi vị khác biệt gì.

Thức ăn mỗi bữa cũng biến thành một loại duy trì cho các hoạt động sinh hoạt cơ bản, ngay cả hương vị của linh hồn cũng sẽ trở nên tê liệt và trúc trắc.

Nhưng máu của con người thì lại khác rất thơm và êm dịu, ngọt ngào và cực kỳ hấp dẫn, mang theo ấm áp sinh cơ cùng ngọt lành.

Khi máu chảy qua yết hầu, mùi vị tuyệt vời và hương thơm của máu tươi thấm qua toàn bộ khoang miệng, khiến thiếu nữ giao nhân cảm thấy run lên vì thoải mái và khao khát như một loại ảo giác gây nghiện.

Có lẽ đây là thức ăn nhanh giá rẻ tiện lợi phong phú như một bữa ăn mỹ vị ngon lành.

Sau khi bất ngờ bị A Phù cắn, Landern cũng không có một chút biểu cảm hung giữ hay tức giận gì.

Tuy nhiên, khi nàng dùng chiếc đuôi quấn lấy cơ ngực hắn và nắm lấy vai hắn, ở chỗ vết cắn vừa nãy liếʍ lên đó, bộ ngực mềm mại của thiếu nữ giao nhân ấp sát vào bộ ngực rắn chắc ướt sũng của hắn, và khoảng cách giữa họ lúc này gần như bằng không.

A Phù nghe thấy hơi thở dần dần trở nên nặng nề của người đàn ông và cánh tay hắn cứ thế siết chặt quanh eo nàng dần mạnh hơn.

Răng của thiếu nữ giao nhân không sắc nhọn như của nhân ngư nên vết cắn của thiếu nữ giao nhân nàng cũng rất nông.

Vừa nếm một chút máu người, như bị câu dẫn tới nghiện.

Dần dần A Phù không thể thỏa mãn mà chuyển mục tiêu sang động mạch cổ của Landern, dưới làn da mỏng manh tỏa ra mùi thơm tươi mát và hấp dẫn.

Thiếu nữ giao nhân khẽ mở mắt, hai chiếc răng nanh sắc bén, trước phản ứng bất ngờ của nam nhân trước mặt, nhẹ nhàng hôn và mυ"ŧ nhẹ lên yết hầu hắn.

Răng nanh tinh tế vuốt ve làn da của người đàn ông, cảm thụ được sự khác biệt giữa một động vật máu lạnh và động vật máu nóng.

Chỉ cần ngửi thấy mùi mát tanh nhàn nhạt trên làn da, khiến cho nàng mê luyến không thôi, muốn trực tiếp cắn vào động mạch của hắn để thưởng thức cho đỡ ghiền.

Nhưng chính khoảnh khắc chớp nhoáng mà A Phù cắn xuống kia, chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng đột nhiên bị một bàn tay to lớn chặn lại, khiến cho nàng không thể cắn xuống được.

Người đàn ông loài người với mái tóc vàng và đôi mắt xanh lam cụp mắt xuống, đôi môi mím chặt lại thành một đường thẳng, khuôn mặt lạnh lùng không có một chút biểu cảm, nhìn vào đôi mắt đầy sương mù của A Phù.

Hắn ấn ngón tay cái đè lên môi của thiếu nữ giao nhân, sau đó cậy răng của nàng ra, dùng đầu ngón tay mò mẫm sờ loạn đầu lưỡi của A Phù, như thể muốn xác nhận có vật thể sắc bén nào hay không.

Có quá nhiều dị vật bên trong miệng, làm A Phù cảm thấy không khỏe trong người, cực kỳ khó chịu.

Theo bản năng nàng dùng đầu lưỡi muốn đẩy, muốn đem ngón tay hắn đẩy ra ngoài.

Nhưng điều đó ngược lại không có tác dụng với Landern mà còn khiến hắn đem hai ngón tay đè vào lưỡi của nàng, khiến nàng không khép được môi.

Sợi chỉ bạc trong suốt từ khóe miệng của thiếu nữ giao nhân chảy xuống dưới, lông mi cũng vì hành động đùa bỡn của nam nhân kia mà dần chuyển sang ửng hồng ướŧ áŧ.

A Phù dùng đôi tay bám lấy cánh tay hắn, muốn đẩy thanh niên đáng sợ này ra, đuôi cá của thiếu nữ giao nhân ở trong nước vặn vẹo giãy giụa lên xuống, trong hồ nước đầy ra từng vòng nước gợn sóng.

Cũng may đối phương vẫn là còn chút lương tâm, buông lỏng xiềng xích cho nàng.

A Phù lập tức lui vào góc bể, nhìn bờ vai vừa bị chính mình cắn, lại có chút hoảng sợ nhìn thanh niên loài người trước mặt.

Hắn có trở nên tức giận mất kiên nhẫn trước sự tấn công của mình hay không?

Sau đó sẽ hành hạ nàng như những con người khác, sẽ mất đi sự kiên nhẫn mà tra tấn nàng?

Trong đầu thiếu nữ giao nhân đã nghĩ về kết cục bi thảm của những người cùng chủng tộc đáng thương mà nàng đã thấy trước đây sau khi bị con người bắt giữ, và cảm thấy mình dường như sắp không khác gì họ.

Ngay cả khi cái tên thanh niên loài người này có phần thích nàng thật, nhưng lòng dạ con người rất hay thay đổi, và sự yêu thích của họ sẽ chỉ kéo dài trong một thời gian rất ngắn, sau khi hắn mất hứng thú với nàng cũng là lúc A Phù bị đem đi xử lý mà thôi.

Khi thiếu nữ giao nhân đang lo lắng suy đoán về những suy nghĩ có thể xuất hiện trong đầu của đối phương, thì Landern lại đột nhiên trầm giọng hỏi: “Nàng có phải đang đói bụng không?”

A Phù ngạc nhiên nhìn hắn, có phần đoán không được suy nghĩ trong đầu hắn lúc này.

Thanh niên loài người bất ngờ lấy một con dao găm sắc bén và rạch một vết dài trên cổ tay, máu tươi ứa ra đỏ rực.

Một mùi hương ngọt ngào hơn nhiều so với lúc nãy lan ra rất nhanh trong phòng.

Dòng máu đỏ tươi và ấm nóng chảy dọc theo ngón tay Landern, thậm chí có vài giọt rơi xuống nước, nở rộ thành một bông hoa máu xinh đẹp diễm lệ.

“Tới đây uống đi.”

Giọng điệu của thanh niên con người này mềm mại có hơi tùy ý, như thể hắn ta đang dùng sự ôn nhu dịu dàng của mình cho một con mèo con trong l*иg ăn mồi.

Nhưng miếng mồi hắn ta sử dụng lại chính là bản thân mình.

Biết rằng mình không nên bị cám dỗ, nhưng khi ngửi thấy mùi máu của thanh niên, A Phù tiến đến gần hắn ta một cách mất kiểm soát như một con mèo bị catnip phát điên.

Cúi đầu trước người này, cái cổ trắng như tuyết mảnh khảnh dán vào cổ tay hắn.

Sau đó thiếu nữ giao nhân khẽ mở miệng, cầm lấy vết thương còn đang chảy máu của hắn, dùng sức liếʍ sạch, ngay cả vết máu còn sót lại trên mu bàn tay và đầu ngón tay.

Cảm nhận được một bàn tay từ đỉnh đầu rơi xuống, xuyên qua mái tóc đen của A Phù , vuốt ve làn da sau gáy của nàng, thiếu nữ giao nhân hơi nao núng khó chịu, nhưng không thoát ra được.

Mãi cho đến khi lòng bàn tay dần dần trượt xuống, nhẹ nhàng lướt qua vai và eo của A Phù , đáp xuống đuôi cá của nàng, lúc này thiếu nữ giao nhân mới đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái cảnh cáo.

Landern chăm chú nhìn A Phù , với vẻ mặt điềm tĩnh và vững vàng, không có ý định rút tay về, như bị thứ gì đó mê hoặc, hắn ta từ từ hạ tay xuống.

___

Cập nhật hôm nay đến đây, Chương tiếp theo nên có một chút cặn bã.