Chương 15

Dương Hoa tông nằm trong dãy núi cách thành Giao Long năm ngàn dặm về phía đông, khác với linh mạch của Linh Long tông, linh mạch dãy núi này quấn quanh một chỗ, càng lên cao phía bắc thì linh mạch càng nhiều hơn, Dương Hoa tông chiếm cứ, còn phía nam thì Tước Diên tông chiếm cứ.

“Hơn mười năm trước Tước Diên tông và Dương Hoa tông vốn là một nhà, nhưng sau khi tông chủ tiền nhiệm mất thì chia thành hai, trước giờ Tước Diên tông luôn bất hòa với chúng ta, các vị Trưởng lão nếu gặp được người Tước Diên tông thì không cần khách sáo với bọn họ.” Người nói là một nữ tu dáng người đẫy đà, nàng mặc đồ Trưởng lão Dương Hoa tông màu đỏ, giọng nói dịu dàng, cười lên hơi hiền hậu.

Người này chính là Phó Tông chủ Dương Hoa tông - Giải Phất Tuyết.

Trên tường đại điện treo tranh tùng đón khách núi tuyết, khói lượn lờ từ trong lư hương, nàng nhìn mọi người ngồi ngay ngắn, trừ những Trưởng lão ra ngoài du lịch và bế quan tu luyện, 236 Trưởng lão Dương Hoa tông tất cả đến đông đủ, cộng thêm 18 vị Trưởng lão mới mời đến, tu vi thấp nhất là Nguyên Anh Đại viên mãn.

Khi Giải Phất Tuyết nói chuyện mắt nhìn thượng tọa, cười nói:

"Giang công tử, công tử chấp nhận lời mời đến đây, là vinh hạnh to lớn của Dương Hoa tông.”

Một thanh niên mặc đồ trắng lãnh đạm gật đầu, không hề có chút khách sáo.

Giải Phất Tuyết bỗng thấy đau đầu.

Dương Hoa tông mời chào khách khanh, gửi vài cái thiệp mời cho đại gia tộc và đại tông môn nhưng trong lòng bọn họ đều biết chỉ là làm cho có, tu sĩ đại tông, đại tộc tâm cao khí ngạo sẽ không đến chỗ nhỏ như bọn họ, mà cho dù hạ mình đến thì bọn họ cũng không cung dưỡng nổi, phát thiệp mời chỉ là cho phải phép.

Ai ngờ Giang gia có người đến thật.

Người tới còn là Thất công tử Giang Cố Tứ linh căn, tuổi còn trẻ đã tu đến Hóa Thần trong truyền thuyết, nghe nói người này tính tình tàn bạo khát máu, lúc Giang Cố cầm thiệp mời đến, Chưởng môn suyễn đến suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, giờ còn đang khù khụ điều tức sau điện kia kìa.

Thật ra nhiều người trong điện đại đều đang quan sát Giang Cố.

Luận tu vi, Giang Cố không phải cao nhất trong các Trưởng lão, nhưng Giang gia phía sau y lại là gia tộc không ai dám chọc, nghe nói dạo này Giang gia hơi coi trọng y, không ai lại nghĩ quẩn đi gây sự với y.

Giang Cố cho bọn họ nhìn thoải mái.

Hồi đó ở bí cảnh Triều Long, tu sĩ biết được y có Thần Diên Giao lân đa phần đã bị y gϊếŧ sạch trong ảo cảnh, còn lại chỉ là vô danh tiểu tốt, cho dù truyền ra cũng chỉ là tin đồn, dù sao hộ tâm lân đã bị y luyện hóa, không có chứng cứ.

Hắn mới tu luyện xuất quan không lâu, đột phá tu vi Hóa Thần Hậu kỳ tiến thêm một tầng thành công, vịnh Giao Nhân trong bí cảnh cũng bị y thu phục luyện hóa, nhưng khi Độ Kiếp xảy ra chút sự cố, san bằng ba đỉnh núi của Linh Long tông, y dùng chút thủ đoạn buộc Giang gia ra mặt giải quyết, đổi lại, Giang gia “sung quân” y đến tông môn thấp kém như Dương Hoa tông để trừng phạt.

Nhưng không biết thế lại hợp ý của y.

“May mà Vệ Phong không nhìn thấy mặt chủ nhân, không thì hắn tuyệt đối không làm đồ đệ của chủ nhân.”

Ô Thác nhờ có y, tu luyện thành công chân thân, nhưng huyết mạch phản tổ, giờ biến thành con mèo con lông đỏ rực.

“Thấy cũng không sao.” Giang Cố nói chuyện với nó trong thức hải, “Ta sẽ đánh hắn xin thua.”

“...”

Ô Thác nhớ lại cảnh ngộ bi thảm của mình, chân nhỏ gạt lệ đồng cảm, “Cũng đúng.”

Nhưng không thấy tóm lại làm việc tiện hơn, dù sao Giang Cố phải độ tình kiếp, là phải yêu đương kết đạo lữ, không thể làm mọi chuyện thành khó xử quá được.

Cho nên chuyện xảy ra ở bí cảnh Triều Long cứ giấu trong bụng là tốt nhất.

Ô Thác biết tính toán của y, tận tình khuyên bảo:

"Chủ nhân, nhất định phải kiềm chế bản thân, đồ đệ đều thích sư phụ vừa dịu dàng vừa yêu thương bọn họ, tiểu tử đó không có người thân ở Dương Hoa tông, chủ nhân nhất định phải dịu dàng một chút.”

Giang Cố lạnh lùng lại ngạo mạn nhìn lướt tu sĩ trong đại điện, cười lạnh nói:

"Ta không dịu dàng à?”

Ô Thác gặm chân mình, nghĩ hết những chuyện thương tâm nhất trong đời này mới không làm mình phản bác lại.

Ngoài đại điện Thấu Xuân phong người người nhốn nháo.

Vệ Phong và Huyền Chi Diễn nhảy xuống từ thuyền bay, làm một đám tiểu đệ tử mới nhập sơn môn náo động, vừa tò mò lại hâm mộ nhìn bọn họ.

“Trang phục đệ tử màu đỏ thẫm, bọn họ là đệ tử nội môn.”

“Thuyền bay đó lộng lẫy quá, ta từng thấy ở trong phòng đấu giá, giá khởi điểm là một triệu linh thạch thượng phẩm đó...”

“Ngọc bội bên hông của vị sư huynh đó là pháp khí thượng phẩm, cha ta cũng có một cái, còn tiếc không mang nó!”

“Chẳng lẽ đệ tử nhập môn đều có thể nhận được thuyền bay à?”

“Chắc không đâu.”

Mọi người bàn tán ầm ĩ, một thiếu niên cũng mặc trang phục đệ tử đỏ thẫm nghe vậy cười nói:

"Thuyền bay đó là hắn tự mua.”

Nhiều tiểu đệ tử nhất thời hơi thất vọng, nhưng nghĩ cũng đúng, sao có thể vào nội môn là có thuyền bay được.

“Nhưng ta khuyên các ngươi nên tránh xa hắn ra.”

Trên mặt đệ tử nội môn hiện khinh miệt, “Vệ sư huynh của các ngươi học chả hay, cày chả biết, tu mười sáu năm còn ở Luyện Khí tầng Một, thích thiếu niên, thiếu nữ dung mạo đẹp, chay mặn không kiêng, nếu các ngươi bị mấy lời đường mật của hắn dụ dỗ thì con đường tu hành đời này coi như xong rồi.”

Mấy tiểu đệ tử sơ nhập môn lập tức lộ ra vẻ vừa sợ vừa chán ghét.

“Tu hành coi trọng tâm tính, tư chất, đừng bị những thứ bên ngoài mê mắt.” Đệ tử nội môn nó thấy Vệ Phong và Huyền Chi Diễn đi tới phía mình, khoanh tay chế nhạo:

"Bằng không có gì khác với mấy người phàm chỉ biết hưởng lạc ngắn ngủi?”

Vệ Phong kéo Huyền Chi Diễn y tức giận bất bình muốn độp lại, mặt thản nhiên đi qua gã, đi vài bước bỗng quay đầu mỉm cười nói:

"Tân Văn sư huynh, ta nhớ hình như sư phụ huynh còn nợ ta mười triệu linh thạch trung phẩm, dạo này ta cần tiền gấp, phiền nói với sư phụ huynh một tiếng giúp ta.”

Tiểu đệ tử xung quanh nghe được số linh thạch kinh hô, ánh mắt nhìn Tân Văn đầy phức tạp, Tân Văn mặt xanh rồi trắng, lạnh lùng nói:

"Đừng đi lung tung, đứng yên ở đó, Trưởng lão các phong sắp ra rồi!”

Lúc này mọi người mới im lặng lại.

Vệ Phong và Huyền Chi Diễn đi tới bậc thang đại điện, Huyền Chi Diễn còn đang giận, ôm kiếm nói:

"Ngươi nhìn cái mặt tiểu nhân đắc chí của hắn, Nguyễn Khắc Kỷ mượn ngươi số linh thạch trung phẩm đã mấy năm, không hề có ý muốn trả.”

“Ông ta làm thế gọi là mượn à?”

Vệ Phong hừ cười nói:

"Ngươi thấy tên nào ăn cướp tiền lại tự trả lại không.”

Huyền Chi Diễn muốn nói lại thôi nhìn hắn.

“Được rồi, ngày vui đừng nhắc mấy chuyện bực mình này.” Vệ Phong vỗ vai hắn, “Ngươi chỉ cần quan tâm chọn sư phụ...”

“Im lặng.”

Giọng nói hồn hậu mạnh mẽ, kiêu ngạo vang lên trong điện, ngoài điện nhao nhao ồn ào nháy mắt lặng ngắt như tờ.

Sau đó Giải Phất Tuyết dẫn các vị Trưởng lão ra đại điện, bắt đầu tổ chức nghi thức tân đệ tử Dương Hoa tông nhập môn.

Đàn tràng trước đại điện có diện tích lớn, ba ngàn tân đệ tử xếp hàng ngay ngắn ở giữa, phía trước là hai mươi ngàn đệ tử ngoại môn, còn phía trước nữa thì chính là hơn năm ngàn đệ tử nội môn, ba nhóm người mặc đồ đỏ từ nhạt đến đậm, Vệ Phong và Huyền Chi Diễn bởi vì bối phận nên đứng ở vị trí khá cao, nhưng trước giờ bọn họ không hợp với đám người nổi bật mắt cao hơn đầu nên đứng chỗ hơi khuất, không bắt mắt lắm.

Giải Phất Tuyết trước cửa đại điện chân thành nói, “Các vị đều là trải qua nhiều tầng chọn lựa mới rốt cuộc đứng ở đây, con đường tu hành...”

Vệ Phong nheo mắt cũng không thấy rõ bộ dáng mấy Trưởng lão phía sau Giải Phất Tuyết, mệt mỏi ngáp một cái, lặng lẽ lấy khuỷu tay thúc Huyền Chi Diễn ở bên cạnh.

Huyền Chi Diễn đang eo lưng thẳng nhìn chăm chú phía trước, bị hắn thúc liếc hắn một cái.

Vệ Phong nháy mắt với cái bóng dáng chếch phía trước, ra hiệu hắn nhìn xem.

Huyền Chi Diễn nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện là một vị sư huynh nội môn tự hạn chế vô cùng khắc nghiệt, người này là kẻ cuồng tu luyện, cả ngày trừ tu luyện không làm chuyện khác, không kết giao đồng môn, quái thai vô cùng, giờ tay hắn đặt sau lưng còn đang luyện bấm quyết.

Huyền Chi Diễn may mắn từng được vị sư huynh này chỉ điểm, hai ngày đó quả thực qua được sống không bằng chết. Để chữa khỏi bản thân, hắn chạy tới buông thả với Vệ Phong một thời gian mới dịu lại.

Huyền Chi Diễn bĩu môi lắc đầu, mặt như nuốt phải ruồi, Vệ Phong nghẹn cười đến mức vai run rẩy, chồng lá bùa con diều hâu nhỏ bay lượn ở ngón tay, Huyền Chi Diễn lắc đầu ý bảo hắn không cần làm vậy.

Vệ Phong nháy mắt với hắn, diều hâu trong tay run run cánh liền rơi xuống vai vị sư huynh không bình thường, có lẽ đối phương cho rằng bị cái gì tập kích, một bàn tay đập xuống.

Đùng!

Một cái pháo hoa nhỏ bắn ra giữa bọn họ, nháy mắt làm rối loạn.

Giải Phất Tuyết đang nói chuyện khựng lại, không vui liếc bọn họ rồi tiếp tục.

Giang Cố đứng ở phía sau nàng rũ mắt nhìn qua, quả nhiên thấy được Vệ Phong.

Thiếu niên tuấn tú rực rỡ dù mặc trang phục đệ tử thống nhất cũng rất dễ làm người khác chú ý, kiêu ngạo khoanh tay cười tinh nghịch, như là sợ người khác không biết đầu sỏ là hắn, còn gợi đòn le lưỡi với người phía trước.

Trên cần cổ trắng nõn của hắn buộc dây tơ hồng do tâm đầu huyết Giang Cố biến thành, lúc đó Giang Cố buộc vội, dưới nút buộc còn một đoạn dài rơi xuống như là đang chờ người tới dắt dạy dỗ lại một trận.

Chỉ tiếc trừ chủ nhân dây tơ hồng không ai có thể nhìn thấy.

Giang Cố bình thản nhiên hắn một cái, thu hồi mắt.

“Sao vậy?”

Huyền Chi Diễn thấy hắn nhíu mày cào cổ, có điểm lo lắng, “Khó chịu gì à?”

“Shh, có hơi nóng.”

Vệ Phong nghiêng cổ, nhỏ giọng nói: "Chất vải quần áo tông môn phát hơi thô ráp.”

“...”

Huyền Chi Diễn run rẩy khóe miệng, “Nhất định là lâu rồi ngươi không phơi nắng.”

Vệ Phong đặt ở con diều hâu nhỏ ở đầu ngón tay, cười hì hì nói:

"Vậy không bằng mọi người cùng đi phơi nắng.”

“Tổ tông ngươi yên tĩnh chút đi!”

Huyền Chi Diễn bỗng thấy không tốt, đang muốn ra tay ngăn lại thì nghe trên đài cao truyền đến giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị.

“Vệ Phong.”

Vệ Phong đang định giở trò sợ hãi cả kinh, cho rằng trò đùa của mình bị vị Trưởng lão nào đó phát hiện, vội ngẩng đầu nhìn, lại quên pháp thuật nhỏ này là dùng mắt định vị.

Diều hâu nhỏ màu vàng được gấp khéo léo vỗ cánh phành phạch, lắc lư bay tới tu sĩ nói chuyện trên bậc thang.

Thân hình đối phương cao to, đồ trắng hoa văn mây, tay áo bay bay, tóc dài như thác, ngọc trâm cài hờ, còn khuôn mặt tướng cốt thanh tuyệt mặt mày nghiêm nghị, cứ như tiên nhân thiên đàn hạ phàm trần.

Y chắp một tay sau lưng, tay còn lại cầm con diều hâu giấy vàng, cách hào quang và bậc thang cao nhìn xuống Vệ Phong.

Vệ Phong ngơ ngác nhìn, đầu óc trống rỗng trong nháy mắt.

Chung quanh yên tĩnh đến nghe được tiếng kim rơi, hắn dường như ngửi được mùi thơm ngào ngạt hoa đỗ quyên nở rộ trên Thấu Xuân phong.

Không phải dường như.

Khi con con diều hâu màu vàng bị Giang Cố nắm thì nổ thành vô số cánh hoa cháy đỏ sẫm, nhẹ nhàng bay lả tả khắp đất.

“Vệ Phong!”

Yên lặng xấu hổ qua đi, Giải Phất Tuyết lập tức phản ứng lại, tức giận trách mắng:

"Ngươi lại quậy phá cái gì vậy?!”

Vệ Phong bị mắng giật mình, sau đó không quan tâm bĩu môi, một bộ heo chết không sợ nước sôi cười hì hì nói:

"Ta chỉ là muốn chào mừng tân Trưởng lão thôi.”

Giải Phất Tuyết tức giận đến tăng xông, nhưng ngại tân Trưởng lão đang ở đây, chỉ là liếc Vệ Phong một cái, vừa áy náy vừa thấp thỏm nhìn Giang Cố, “Giang công tử, công tử cũng thấy, tên đó hành vi phóng túng văn dốt vũ nát, từ nhỏ tu luyện đến giờ chỉ là Luyện Khí tầng Một, nhận hắn làm đồ đệ thật sự là bôi nhọ thanh danh của công tử, trong tông môn có không ít đệ tử xuất sắc chưa bái sư, hay là công tử xem lại thử.”

Trong đàn tràng mặc kệ là đệ tử nội, ngoại môn hay là tân đệ tử vừa tới đều mắt nóng bỏng nhìn Giang Cố, dù sao vừa rồi Giải Phất Tuyết đã giới thiệu, vị này là người Giang gia, nếu bái Giang Cố là thầy, vậy chỉ có trăm ngàn chỗ tốt và tương lai rạng ngời.

“Nhận đồ đệ? Nhận đồ đệ gì?”

Vệ Phong vừa rồi luôn đùa giỡn, không nghe lão bà kia dong dài, lúc này cúi đầu giả chết nhỏ giọng hỏi Huyền Chi Diễn.

Huyền Chi Diễn hạ giọng, “Hình như tân Trưởng lão đó muốn nhận ngươi.”

“?!”

Vệ Phong khϊếp sợ ngẩng đầu, sau đó bất ngờ chống lại mắt Giang Cố.

Giải Phất Tuyết, các Trưởng lão trên đài và đệ tử bên dưới đều lần lượt mặt kiểu Giang Cố bị điên rồi.

Tại sao lại nghĩ quẩn nhận tên lông bông cậu ấm như Vệ Phong làm đồ đệ?!

Bị tẩu hỏa nhập ma ài! Bị tẩu hỏa nhập ma rồi đúng không?!

Vệ Phong dưới đài cứng đờ.

Huyền Chi Diễn bên cạnh sốt ruột, thấy thế ngón tay trong tay áo khẽ nhúc nhích, hai luồng linh lực lập tức đập vào đầu gối Vệ Phong.

Trước mắt bao người, chỉ nghe một tiếng “bịch”, Vệ Phong quỳ xuống đất.

“Áu…” Đầu gối đập mạnh xuống phiến đá, Vệ Phong đau nhe răng trợn mắt, hắn quay đầu hung dữ nhìn Huyền Chi Diễn, dùng miệng nói: ‘M* nó ngươi làm gì vậy?!!’

Hắn điên rồi mới muốn bái sư! Cho dù đối phương có đẹp cũng không được!!!

Giang Cố cố kiềm xúc động xách hắn lên đánh một trận, trong tiếng khuyên giải lải nhải không ngừng của Ô Thác, nặn ra cái mỉm cười nhẹ, “Vệ Phong, ngươi có đồng ý bái ta làm thầy không?”

Vệ Phong vốn định đổi ý nhìn nụ cười dịu dàng của Giang Cố, cái đầu vốn đau đến choáng váng giật một cái, gật đầu.

“Đồng ý.”

Chắc thế?

Vệ Phong vừa tò mò lại cẩn thận mà ngước mắt nhìn trộm Giang Cố, lại bị nụ cười dịu dàng xuất trần của đối phương sáng mê mắt, mặc kệ người xung quanh phản ứng như thế nào, nói to: "Sư phụ, đồ nhi đồng ý!”

Sư phụ hắn vừa nhìn chính là đại mỹ nhân dịu dàng săn sóc lại biết quan tâm người khác.

Giang Cố ngừng cười, mặt không cảm xúc nghiền nát cánh con diều hầu ở giữa ngón tay.