Chương 19

Giang Cố đeo bảo vệ cổ tay cho hắn xong, Vệ Phong vui sướиɠ ngắm nghía nửa ngày, chờ hắn hồi thần lại thì Giang Cố đã biến mất.

Vì thế hắn đi dạo tìm Huyền Chi Diễn.

Đám tiểu đệ tử còn chưa đi.

“Vệ Phong.”

Huyền Chi Diễn thấy hắn quay lại thở phào, vừa rồi nói tới bảo vệ cổ tay, vài sư đệ đều nói là sư huynh đeo giúp bọn họ, kết quả hắn thấy Vệ Phong cúi đầu nhìn tay áo mình một lúc thì chạy ra ngoài, chờ hắn đuổi theo thì đã không còn tăm hơi, làm hắn lo lắng nửa ngày.

Kết quả tên này lại đắc ý trở lại, tay có hai cái bảo vệ cổ tay bằng bạc.

“Xem này, sư phụ vừa đeo cho ta.”

Vệ Phong đắc ý lắc tay trước mặt bọn họ, trong mắt lóe lên gian xảo.

Hắn không có thân sư huynh, chuyện này đương nhiên phải sư phụ làm giúp, nhưng hắn mưu lợi không nói vậy, xem phản ứng sư phụ chắc không hiểu mấy chuyện này.

Vệ Phong chơi một chút dây đỏ ở bảo vệ cổ tay, lúc Giang Cố thắt cho hắn rất nghiêm túc, đến nút thắt thừa cũng không lộ ra ngoài, rất chỉnh tề.

“Vệ sư huynh, bảo vệ cổ tay của huynh làm huyền tinh ngân đúng không, đẹp quá.” Có tiểu đệ tử nói.

Vệ Phong cười nói:

"Đúng vậy, huyền tinh ngân mềm dễ uốn lại đao thương bất nhập, trong phòng kho của ta còn một khối to lắm, nếu các ngươi muốn thì tìm ta lấy.”

“Thật sao? Vậy cảm ơn Vệ sư huynh trước!” Tiểu đệ tử nói ngọt nói:

"Không ngờ Vệ sư huynh lại hào phóng thế, ta tên Liễu Hiến, sư huynh đừng quên đấy.”

Tâm trạng Vệ Phong đang tốt, “Chuyện nhỏ không đáng nhắc tới mà thôi.”

Huyền Chi Diễn im lặng liếc hắn một cái, Vệ Phong nháy mắt với hắn.

“Đúng rồi, các sư huynh nghe gì chưa? Hôm qua hình như Tà Vũ phong có một sư huynh mất rồi, tu vi Trúc Cơ Đại viên mãn, hình như là bị ai đó gϊếŧ.” Liễu Hiến hạ giọng nói:

"Chính là Tân Văn sư huynh trước đó đã chào đón chúng ta ở Thấu Xuân phong, có người nói là đệ tử trong tông làm.”

Vài người kinh hô, chỉ có Vệ Phong chợt hiện dị sắc.

“Trong tông môn cấm đánh nhau làm hại đồng tông, kẻ trái giới luật sẽ bị đánh ba trăm gậy, tự hủy đan điền,” Huyền Chi Diễn đã ở Dương Hoa tông từ nhỏ, biết rõ giới luật hơn bọn họ, “Chắc không phải đệ tử đồng tông.”

Thông thường các đại tông môn nghiêm khắc cấm nội đấu, đó cũng là để bảo vệ lực lượng đệ tử mới, tự hủy đan điền đối tu chân giả mà nói là hình phạt nghiêm khắc nhất, đệ tử Dương Hoa tông mỗi ngày được ân cần dạy bảo, đương nhiên sẽ không đưa mình vào nguy hiểm.

Tay Vệ Phong đổ mồ hôi, tuy lúc đó là lão biếи ŧɦái ép hắn nhưng quả thật là hắn động thủ gϊếŧ Tân Văn.

Nhưng sau đó hắn bị ném ra hồ Mây, không biết lão biếи ŧɦái đó có hủy thi diệt tích không.

Nhớ tới thủ đoạn tàn nhẫn dứt khoát của đối phương trong bí cảnh Triều Long, Vệ Phong cảm thấy đối phương không thể suy xét chu đáo cho hắn được như vậy, nếu bị điều tra ra là mình gϊếŧ Tân Văn...

Vệ Phong lo sợ, nhưng bỗng nghĩ chuyện này Giang Cố cũng biết, lập tức yên lòng hơn.

Có sư phụ ở đây, ít nhất những người đó sẽ cho hắn cơ hội giải thích.

Nhưng đợi đến khi yến hội tan Vệ Phong vẫn không tìm được Giang Cố.

“Sư phụ chỉ nói với ta giờ mẹo một khắc tới Thanh Bình phong.”

Vệ Phong nằm sải lai ở giường êm trên thuyền bay, uống linh tửu nên hơi ngà say, hắn hừ cười một tiếng: "Chắc chắn hắn không biết bình thường giờ mẹo ba khắc ta đã ngủ rồi.”

“Sau đó ngủ đến giờ Mùi ba khắc.”

Huyền Chi Diễn ôm gối mềm cười, hắn cũng uống không ít, chỉ vào Vệ Phong nói:

"Ngươi có sư phụ, sau này không thể thế này, không thì sư phụ ngươi sẽ không cần ngươi nữa.”

“Sư phụ ngươi mới không cần ngươi!” Vệ Phong nhấc chân đạp hắn, kết quả thuyền bay lắc một cái đạp hụt.

Huyền Chi Diễn cười hê hê hai tiếng, ụp đầu vào gối mềm, nói không rõ:

"Sư phụ ta... sư phụ ta đã chết rồi, ông ấy đã không cần ta lâu rồi. Vệ Phong, Vệ Phong ngươi nói xem, tu vi sư phụ cao như vậy, vào bí cảnh Triều Long nhiều lần như thế, sao lại chết ở trong đó? Rõ ràng sư phụ rất lợi hại, giờ... giờ ta cực kỳ hối hận sao không cùng quay về cùng ông ấy, lần đầu tiên sư phụ dẫn ta vào bí cảnh, trước khi đi còn nói muốn rèn luyện ta, chê ta sống an nhàn quá... giờ tốt rồi, sư phụ mất, ta không an nhàn nổi nữa...”

Hắn nói lộn xộn, cuối cùng ôm gối khóc huhu, “Ta nhớ sư phụ của ta.”

Vệ Phong nghe hắn tiếng khóc, từ từ mở mắt.

Từ nhỏ Huyền Chi Diễn đã được Kỳ Phượng Nguyên mang theo bên mình, hắn lại là người nhỏ tuổi nhất trong đám đệ tử, Kỳ Phượng Nguyên nghiêm khắc, không hợp tình hợp lý lại đối với hắn cưng chiều, nói là sư phụ nhưng không khác gì cha ruột.

Trước mắt Vệ Phong chợt hiện lên cảnh đẫm máu Kỳ Phượng Nguyên bị chém thành hai, bị thuyền bay chòng chành hơi buồn nôn.

Đến giờ hắn vẫn không rõ tại sao Kỳ Phượng Nguyên muốn lấy mạng mình, cũng không hiểu sao lão biếи ŧɦái lại thả hắn.

Huyền Chi Diễn thút thít một tiếng, như là nhờ men rượu, phát tiết hết tất cả đau đớn tích góp trong nửa năm ra, ôm Vệ Phong gào khóc.

“Hôm nay ngươi đã bái Thẩm Dữu Tín, sau này hắn chính là sư phụ ngươi.” Vệ Phong thấp giọng nói:

"Chi Diễn, lời này nói nói cho ta nghe thì không sao, nếu để Thẩm Trưởng lão nghe, sợ là không thích đâu.”

“ ...Ta hiểu rồi.” Huyền Chi Diễn ôm đầu gối tựa vào giường, “Ta chỉ là khó chịu trong lòng.”

Im lặng một lát sau, Huyền Chi Diễn lại nói: "Hôm nay ngươi hơi gây chú ý quá, lúc đưa mấy lễ bái sư cho sư phụ ngươi, mặt Phó Tông chủ tái luôn rồi.”

“Phải gây chú ý chút.”

Vệ Phong nhắm mắt lại, nghe mùi rượu quanh thân mình toét miệng cười nói: "Tức chết bọn họ.”

Huyền Chi Diễn nói: "Trong khoảng thời gian này ngươi nên cẩn thận chút, cố gắng ở bên cạnh sư phụ ngươi, tu luyện cho tốt.”

“Giờ mẹo một khắc à.” Vệ Phong than thở một tiếng, “Còn không bằng gϊếŧ ta.”

Hắn nhớ tới khuôn mặt tập trung khi Giang Cố cúi đầu đeo bảo vệ cổ tay cho mình, đưa tay che mặt.

Thuyền bay lảo đảo dừng ở đỉnh Liên Vân phong.

Một bên khác.

Ô Thác nằm trong ổ cỏ mình mới xây, nhìn chủ nhân mình đang biến ảo thân hình, thắc mắc hỏi:

"Chủ nhân, sao chủ nhân không đưa Vệ Phong về?”

Lấy hiểu biết của nó về Giang Cố, y tuyệt đối không thể nào đợi đến ngày mai mới bắt đầu dạy đồ đệ.

Giang Cố thay đồ đen, “Không thể ép người ta quá.”

“Chẳng lẽ bái sư không thành công?” Ô Thác mặt quả thế, “Quả nhiên không dỗ dành được?”

Nó biết ngay đầu gỗ lạnh như băng như Giang Cố không thể nào có đạo lữ được.

Giang Cố liếc nó một cái, “Dỗ được rồi.”

“Aiz, ta biết ngay… hả?” Ô Thác hơi kinh ngạc nghiêng đầu.

Giang Cố nắm gáy nó, “Nghỉ ngơi đủ chưa?”

Ô Thác tỉnh hồn, “Không không không, chủ nhân, ta vì chủ nhân liều mạng đánh với Linh Long tông một trận, vết thương trong người còn nặng lắm!”

“Bị thương vừa hay.” Giang Cố ném nó vào túi linh sủng, “Xử lý lông ngươi sạch sẽ chút.”

Ô Thác bỗng có cảm giác nguy hiểm sắp bị bán đi.

Nhưng Giang Cố không cho nó cơ hội, che thân hình khuôn mặt lại rồi rời Thanh Bình phong.

Đêm khuya, đèn trong phòng Vệ Phong còn sáng.

Hắn nằm trên giường, chân trần đạp lên cột giường, mặt úp quyển sách, đó là công pháp tu luyện cơ bản Dương Hoa tông, bình thường hắn xem chưa tới ba trang là đã buồn ngủ, nhưng giờ đã đọc chừng chín trang, đầu óc lại ngày càng tỉnh táo.

Lão biếи ŧɦái đó rốt cuộc trốn ở đâu trong Dương Hoa tông?

Ngộ tính của hắn thật sự bình thường, mấy Trưởng lão giảng bài hắn nghe mấy lần cũng không hiểu.

Nếu sư phụ biết thể chất hắn không thích hợp để tu luyện, liệu có không cần hắn nữa không?

Hắn nghĩ lung tung, xương vai có cảm giác ngứa ngứa, cảm giác này không xa lạ, trước khi tới bí cảnh Triều Long hắn luôn bị nó tra tấn, nhưng từ lúc biến thành giao nhân thì đỡ hơn nhiều, nếu không được hắn biến ra đuôi cá ngâm trong nước mấy canh giờ cũng được, nhưng dạo này sau lưng ngứa ngày càng nặng, có đôi khi ngâm một đêm cũng không ích gì.

Vệ Phong gãi mạnh, khó chịu ngồi dậy cởϊ áσ trong định vào bồn tắm ngâm một lát.

Giang Cố vừa mới vào cửa, đập vào mắt là tấm lưng gầy trắng nõn thiếu niên, ở xương bả vai có vài vết cào đỏ, hắn đang cúi lưng định đứng lên, quần dài lỏng lẻo cột lại bên hông, có thể loáng thoáng thấy lớp vảy màu xanh bạc hà sau lưng.

Lớp vảy đó lạnh lẽo mềm mại, trắng mịn đặc trưng của loài cá, Giang Cố nhớ lại xúc cảm đó không nhịn được nhíu mày.

Vệ Phong quơ đại một cái áo khoác từ trên giường, quay người thì thấy cái bóng đen như mực, sợ tới mức ngã ngồi trên giường, “Ai?!”

Giang Cố lạnh lùng cười một tiếng.

Âm thanh quen thuộc này lập tức làm Vệ Phong nổi da gà, hắn gần như theo bản năng kéo quần áo lên che trước người, “Lão… ngươi muốn gì?”

Hắn nhớ rõ lão biếи ŧɦái này từng nói muốn hắn làm lô đỉnh!

“...”

Cảnh trước mắt và đối thoại làm Giang Cố nháy mắt im lặng, y rũ mắt, chọn cái ghế ở xa Vệ Phong nhất ngồi xuống.

“Ta nói cho ngươi, sư phụ ta chính là Giang Cố! Tu vi sư phụ là Hóa Thần Hậu kỳ, nếu ngươi dám gϊếŧ ta, sư phụ chắc chắn sẽ không qua cho ngươi!” Vệ Phong hung dữ nhìn y, tay giấu ở sau lưng lặng lẽ lấy thẻ gỗ dưới gối.

“Trong kết giới này pháp bảo sẽ vô dụng.”

Giang Cố ung dung nhìn hắn, “Nếu ta muốn gϊếŧ ngươi, không cần chờ đến bây giờ.”

Đó cũng là điều Vệ Phong luôn thắc mắc, hắn cảnh giác nhìn bóng người tối như mực trước mặt, cân nhắc nói:

"Vậy rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Nếu ngươi muốn pháp bảo cha ta để lại, chính ta mình còn không giải được khế ước nhận chủ, ngươi có giỏi lấy được thì cứ lấy đi.”

“Ngươi đàm phán với người khác như thế này à?” Giang Cố hỏi.

Vệ Phong giống con nhím đầy gai, hắn cắn răng nói:

"Ngươi đã nhổ hộ tâm lân của ta, trên người ta chắc không còn bảo vật gì nữa rồi chứ.”

Giang Cố cảm thấy hắn như thế này trông cực kỳ thú vị, rõ ràng trước mặt ở “Giang Cố”, hắn ngoan ngoãn dễ thương, hở một tý là đỏ mắt rơi Dạ Minh châu, không thấy một chút lệ khí, nhưng giờ trong mắt lại đầy hung ác và đề phòng, không hề có vẻ muốn khóc.

“Nếu ngươi là Thần Diên Giao thì sao chỉ có mỗi bảo vật là hộ tâm lân được?”

Giang Cố đứng lên, thì thấy Vệ Phong sợ tới mức lui lui vào một góc, “Yên tâm, trước khi cánh của ngươi mọc ra, ta sẽ không gϊếŧ ngươi.”

“Cánh gì?” Vệ Phong sửng sốt, bỗng nhớ tới mấy ngày nay luôn ngứa xương bả vai, sắc mặt khó coi.

“Tộc Diên điểu tuy là giống chim cấp thấp, đa phần bị tu sĩ dùng để luyện dược hoặc làm tọa kỵ, nhưng diều hâu tu luyện ra hình người trong cơ thể lại có Ly Hỏa đan.”

Giang Cố nói: "Ly Hỏa đan có thể mở rộng kinh mạch, tu luyện ít công to.”

Vệ Phong nắm chặt thẻ gỗ trong tay.

“Đợi ngươi mọc ra hai cánh, Ly Hỏa đan đã hoàn thiện, đến lúc đó ngươi không giấu được khí tức trên người, ngươi đoán có bao nhiêu người đến tranh giành?” Giang Cố đe dọa hắn.

Mặt Vệ Phong trắng bệch, “Sư phụ ta…”

“Sư phụ ngươi là người Giang gia, lúc trước cướp đoạt Thần Diên Giao lân cũng có một phần Giang gia bọn họ, ngươi nghĩ y sẽ chọn thế nào?”

Giang Cố cười khẽ:

"Ngươi cũng đâu hoàn toàn tín nhiệm y, nếu không sao lại lấy hơn nửa gia sản để thăm dò?”

Vệ Phong kinh nghi nhìn y.

Mấy lễ bái sư xa xỉ hắn đưa, ba phần là thật tâm thích sư phụ là Giang Cố, nhưng không thể tránh khỏi chút ý thăm dò, nếu Giang Cố tham bảo vật mới nhận hắn làm đồ đệ thật, vậy hắn cũng cân nhắc được. Đó là mánh khóe hắn thường dùng để thử người khác, đến bây giờ chỉ có mỗi Huyền Chi Diễn là không dao động nên bọn họ trở thành bạn tốt.

Đương nhiên Giang Cố biết chiêu của hắn nhưng không để ý, bởi vì trong mắt y không chỉ mấy thứ này, đến Vệ phong còn là của y nên không quan trọng.

Vệ Phong nghĩ gì đều viết trên mặt, Giang Cố mất hứng thú đàm phán với hắn, nói thẳng:

"Ngươi đưa Ly Hỏa đan cho ta, ta bảo vệ mạng cho ngươi thế nào?”

“Sao ta phải tin ngươi?”

Vệ Phong thấy y càng đến gần, mồ hôi lạnh sau lưng ứa ra, ký ức đau đớn bị nhổ hộ tâm lân hãy còn đó.

Giang Cố giơ tay ở không trung kết Chân Ngôn khế, ngón tay vừa cử động thì hoa văn khế ước liền in vào bả vai Vệ Phong.

“Chân Ngôn khế là khế ước Thiên Đạo làm chứng, cuối cùng ta không thể lừa gạt Thiên Đạo.”

Giang Cố nghiêm túc nói.

Vệ Phong sờ xương vai mình, kết quả chạm phải xương nhô lên, còn có một lớp lông mềm bao lại, hắn ngạc nhiên nói:

"Đây là cái gì?!”

“Ngươi sắp mọc cánh.”

Giang Cố chậm rãi nói:

"Ta không có nhiều thời gian nói chuyện với ngươi nên sẽ dùng một ít thủ đoạn thúc đẩy Ly Hỏa đan trong cơ thể ngươi.”

“Có ý gì?” Vệ Phong bỗng có dự cảm xấu.

“Phượng Hoàng sắp chết Niết Bàn, tộc Diên điểu các ngươi là họ hàng gần với nó, tử vong kích hoạt tiềm năng trong cơ thể ngươi.”

Giang Cố vung tay áo, căn phòng xa hoa bỗng hóa thành hồ Mây ở đỉnh núi Dương Hoa tông, “Ta sẽ áp chế tu vi xuống Luyện Khí tầng Một.”

“Kh- khoan đã! Rốt cuộc có ý gì, ta chưa nhận lời ngươi -”

Vệ Phong nhìn tay y có thanh trường kiếm thì lùi lại, nào ngờ hụt chân ngã xuống hồ Mây.

Sương mù ẩm ướt xẹt nhanh qua hắn, một thanh trường kiếm lập tức đâm xuyên qua vai hắn, đau đến làm Vệ Phong gần như thất thanh.

Giang Cố không hề nương tay, “Nếu ngươi chết ở trong ảo cảnh thì trong hiện thực cũng chỉ còn một hơi tàn không khác gì phế nhân, ta cũng không tính là trái với Chân Ngôn khế.”

Vệ Phong nắm thanh kiếm, mười ngón nháy mắt chảy máu tươi, hắn cắn răng tức giận trừng khuôn mặt mơ hồ trước mặt, “Ta biết ngay... ngươi không tốt thế mà! Đồ chó… nhà ngươi! Ta nhất định sẽ không để ngươi đạt được mục đích!”

Giang Cố nhếch miệng, “Vậy thì cố gắng sống sót.”

Ùm!

Sau tiếng rơi xuống, máu từ trong hồ lan ra.

Giang Cố nhìn Vệ Phong hóa thành tiểu giao nhân, rút kiếm từ vai hắn ra, một cước đạp xuống đáy ao, không cho hắn cơ hội thở dốc, kiếm thứ hai nhắm ngay ngực hắn.

Vệ Phong tỉnh lại từ trong sát ý dày đặc, may mà lão biếи ŧɦái đó cũng áp chế tu vi, trước khị kiếm thứ hai đâm tới, đuôi cá quẫy mạnh né tránh, cả người dán vào vách tường run rẩy.

Giang Cố không giỏi bơi, cho dù chỉ có Luyện Khí tầng Một cũng mạnh hơn Vệ Phong nhiều, Vệ Phong ỷ vào có cái đuôi chạy lung tung trong nước, nhưng thể chất hắn quá kém, không bao lâu mỏi cái đuôi, tay cũng nhấc nổi.

Nhưng Giang Cố không hề mệt mỏi, y thừa dịp Vệ Phong thở dốc nắm cổ hắn ném vào cát lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ biết chạy thôi à? Huyết mạch giao nhân không có tác dụng chút gì với ngươi?”

Vệ Phong vô lực quẫy đuôi, đầu óc hỗn độn, cái tay bóp cổ hắn ngày càng siết mạnh, ngay lúc hắn sắp mất ý thức, cái tay bất lực buông thõng bỗng thành trảo, móng tay đen dài sắc bén đâm phía Giang Cố, một cái tay khác của Giang Cố dễ dàng bẻ gãy cổ tay hắn, nhưng ngay sau đó một dải lụa mỏng trắng mềm mại che lại mắt Giang Cố.

Độc giao nhân lan nhanh, động tác Giang Cố trì hoãn chớp mắt, đuôi Vệ Phong vung lên bơi ra ngoài, sợ hãi nhìn lụa mỏng xuất hiện trong tay, trong đó có sương độc không tan trong nước, mỹ cảm một cách kỳ lạ.

Hắn ngẩng đầu nhìn lão biếи ŧɦái bị lụa mỏng chặn mắt, trước mắt bỗng vụt một cái.

Nháy mắt hôn mê, hắn ngã xuống chiếc giường mềm mại của mình.

Vệ Phong kinh nghi nhìn căn phòng quen thuộc, lão biếи ŧɦái đó đã biến mất, nhưng vết thương đau đớn trên vai nhắc nhở hắn vừa rồi không phải giấc mơ, hắn chạy trốn ở trong ảo cảnh hồ Mây đến sức cùng lực kiệt thì ở hiện thực hai tay và hai chân cũng đau nhức kinh khủng chứ đừng nói vô số vết thương trên người.

Hắn tựa vào cột giường thở phì phò, giơ cái tay run run, nhớ lại cách ra chiêu vừa rồi trong hồ Mây, đầu vừa nghĩ thì, móng tay bỗng dài ra vài tấc sắc bén vô cùng, một đoạn lụa mỏng trắng mềm mại xuất hiện từ lòng bàn tay hắn, cắt ngọt màn che bên giường, sương độc màu đen đầy khắp cả phòng.

Còn hai chân hắn không biến thành đuôi giao nhân.

Đầu tiên là Vệ Phong hơi không biết làm sao, sau đó lại không nhịn được cười một tiếng, có chiêu này, ít nhất khi gặp nguy hiểm thì có thể chủ động công kích mà không phải chỉ dựa vào thẻ gỗ nhỏ của mình chạy trốn.

Nhưng nhớ tới lão biếи ŧɦái áp chế xuống cùng tu vi cùng với hắn lại vẫn mạnh đến đáng sợ, tâm trạng lại không khỏi chùng xuống.

Trong kết giới ẩn nấp, Ô Thác nhìn Vệ Phong nghiên cứu lụa mỏng rồi quay đầu nhìn Giang Cố đang lau kiếm, tâm trạng phức tạp nói:

"Chủ nhân, ta không hiểu.”

Giang Cố lau sạch vết máu giao nhân trên kiếm, đuôi mắt bởi vì sương độc giao nhân hơi hiện tơ máu đáng sợ, nghe vậy không lạnh lùng liếc nó.

Ô Thác bị y nhìn run, dè dặt hỏi:

"Chủ nhân cho Vệ Phong biết Giang gia cũng đang tìm Thần Diên Giao, không sợ hắn có ngăn cách với chủ nhân sao?”

Trông Vệ Phong có vẻ không tính nói thân phận Thần Diên Giao của mình cho sư phụ hắn, nên nó không hiểu.

“Hắn vốn cũng không tín nhiệm gì ta.”

Giang Cố thu trường kiếm, nhìn Vệ Phong đã mệt ngất đi, “Hắn sẽ tự nguyện nói cho ta biết.”

Ô Thác hiểu cái được cái không, “Hắn bị thân phận của chủ nhân làm ngày nào trong lòng cũng sợ muốn chết, sớm muộn gì sẽ chịu không nổi, đến lúc đó đành xin sư phụ mình giúp đỡ...”

Giang Cố không nói gì, quăng cái khăn dính máu, ánh mắt nhìn Vệ Phong giống như nhìn con mồi đã bước vào bẫy không thể thoát ra.

Ô Thác dựng tóc gáy, “Vậy Ly Hỏa đan -”

“Đương nhiên là của ta.”

Giang Cố nói bình tĩnh không hề do dự.

Ô Thác nhìn thiếu niên đầy vết thương trên giường, có đôi chút thông cảm.

Tên này xui xẻo mấy kiếp mới dính phải sư phụ vô liêm sỉ như Giang Cố.

Vệ Phong ngủ say như chết không hề biết chuyện gì, hắn ở trong mộng cũng đang chạy thục mạng, nhưng chạy không bao lâu thì bị người lắc vai, đau đến hét lên.

Hạ Lĩnh bị hắn dọa sợ, “Công tử, giờ Mão rồi, công tử phải đi Thanh Bình phong.”

Cả người Vệ Phong như là bị ai đánh 800 cái, mí mắt nặng trĩu thở thoi thóp nắm Hạ Lĩnh, “Không được... ta sợ là không đi được... ngươi không biết tối qua ta suýt nữa là chết... lấy truyền âm phù tới đây ta xin phép sư phụ...”

“Nhưng mà -”

Hạ Lĩnh hơi khó xử nói: "Giang Trưởng lão dích thân tới đón công tử.”

Vệ Phong nháy mắt tỉnh lại.

“Ngươi nói cái gì?!”