Chương 4

Vệ Phong đi theo sau Giang Cố và Ô Thác không xa không gần.

Hắn không dám tới gần quá, dù sao vừa rồi lỡ chạm vào góc áo Giang Cố suýt nữa là bị chém đứt tay, hắn cũng không cách quá xa, với mức độ hung tàn của người này, bất mãn một chút thôi là có thể làm hắn đầu rơi xuống đất.

Thật ra trực giác của Vệ Phong không sai.

Trong màn cách âm, Ô Thác tò mò hỏi "Chủ nhân, ngài định xử lý hắn như thế nào?”

“Tới gần hắn phong ấn sẽ mờ dần.” Giang Cố hơi đăm chiêu, “Luyện hóa thành pháp khí trang sức đeo có lẽ hữu dụng.”

Ô Thác định lấy pháp bảo luyện hóa thì thấy Giang Cố nhíu mày quay đầu nhìn Vệ Phong một cái, “Nhưng dơ quá.”

Thiếu niên mình mẩy dính máu bụi đất thấy y quay đầu thì toét miệng cười sáng lạn, dù nửa cánh tay và vai bị thương đã lộ ra xương cũng không thèm để ý.

Giang Cố lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, “Tính sau đi.”

Ô Thác lại hì hục bỏ pháp bảo vào lại, vô điều kiện hùa theo: "Đúng là dơ thật, ta còn không muốn ăn hắn.”

“Ngươi ăn con hoa tinh dính thi du thì lại thích.” Giang Cố đưa tay búng nó đang ở trong bong bóng ra xa, “Trước khi tiêu hóa xong đứng xa ta một chút.”

Ô Thác buồn bực nằm trong bong bóng đi theo sau y.

Bởi vì tiểu Luyện Khí bị trọng thương Vệ Phong, tốc độ Giang Cố đi đường chậm lại hơn nhiều, trên đường đi gần như không có gặp phải linh thú hay tu sĩ, Vệ Phong đoán là vì đối phương phóng ra uy áp mạnh mẽ.

Nhưng hắn hoàn toàn không có cảm nhận được.

Trong lòng Vệ Phong suy nghĩ muôn vàn cái mưu ma chước quỷ, ngoài mặt thì giả vờ ngoan ngoãn hiền lành, khi Giang Cố dừng lại nghỉ ngơi thì mình cũng chọn một cái cây xa xa ngồi xuống, miệng vết thương rốt cuộc bắt đầu đau lên.

Nhưng hắn không dám lấy đan dược để chữa thương, tuy người này chướng mắt đồ của hắn, nhưng không chừng là cái loại tham tài cái gì cũng cướp - giống như hắn.

Vệ Phong cẩn thận dò xét Giang Cố và Ô Thác ở xa xa, không biết Giang Cố nói gì, con mèo nhảy ra khỏi bong bóng ra ngoài, nháy mắt không còn bóng dáng.

Hắn thật sự đau không chịu nổi nữa, liếʍ vết máu khô trên môi, lặng lẽ lấy ra viên hồi huyết đan cấp cao từ trong túi chứa đồ ra bỏ vào miệng.

“Ngươi thấy mình sống lâu quá à?”

Giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên bên tai, tay Vệ Phong run một cái, viên đan dược cấp cao liền rơi xuống đất, lăn hai vòng dính đầy đất.

Vệ Phong đau lòng liếc viên đan dược, ngẩng đầu thật thà nói:

"Tiền bối, vết thương của ta rất đau.”

Giang Cố nhắm mắt đả tọa không để ý đến hắn.

Vệ Phong lúng túng sờ mũi, lanh lẹ nhặt lại đan dược bỏ vào túi chứa đồ, hắn suy nghĩ thử ý đối phương rồi lặng lẽ lấy viên hồi huyết đan cấp trung bỏ vào miệng, vừa mới ngẩng đầu thì thấy ánh mắt lạnh lùng của Giang Cố ở xa, thế là ngậm trong miệng không dám nuốt xuống.

Trước giờ Giang Cố chưa từng thấy kẻ nào muốn chết như thế, chuyện này làm cho y nhớ lại cảnh gà bay chó sủa lúc mới thu phục Ô Thác, sắc mặt càng tệ hơn.

Vệ Phong ở trong ánh mắt gϊếŧ người của đối phương yên lặng phun hồi huyết đan cấp trung ra.

Giang Cố nhắm mắt lại đả tọa tiếp.

Tuy bất mãn chuyện Giang Cố cản mình chữa thương, nhưng người ở dưới mái hiên thì đành phải cúi đầu, Vệ Phong không hành động thiếu suy nghĩ nữa, ánh mắt lưu luyến ở tay Giang Cố.

Nếu đánh không lại y, mình có thể lặng lẽ lấy trộm chiếc nhẫn, hoặc đợi y lấy được Thần Diên Giao lân rồi trộm, nhưng không biết mình còn sống được tới lúc đó không.

Nhưng chỉ cần không chết là có thể sống được.

Vệ Phong hơi khó chịu liếʍ máu trong miệng, trong đó còn vương mùi đan dược, nếu không phải cơ thể đột nhiên xảy ra chuyện khác thường, dùng linh thạch treo giải thưởng cũng không ai nhận thì đánh chết hắn cũng sẽ không xuống núi. Bình thường vào giờ này hắn đã tới Vân Hải nhai ngắm hoa cùng tiểu sư muội hoặc ra sau núi săn thú với Huyền Chi Diễn rồi chứ không phải sống dở chết dở ở đây xem sắc mặt của người khác.

Cảm giác ngứa ngáy kéo dài từ sau gáy đến đầu ngón tay, đan điền khô nóng làm thể nào cũng không áp chế được, hắn nhéo mạnh tay, nhìn tu sĩ ngồi bất động xa xa, lặng lẽ tới gần y một chút.

“Tiền bối.”

Vệ Phong thử lên tiếng:

"Tiền bối?”

Giang Cố nghe tiếng nói trong trẻo của thiếu niên, không muốn phản ứng hắn.

Vệ Phong quyết đoán cho rằng y đã nhập định, dù sao lúc Trưởng lão trong tông môn giảng bài hắn ngủ thì hai tai vẫn nghe được, lúc tu sĩ nhập định thì không cảm nhận được bên ngoài.

Vì thế hắn dạn hơn, nghiến răng bịt cánh tay vừa đau vừa ngứa, tìm lá bùa cầm máu từ trong túi chứa đồ.

Giang Cố ở trong thức hải nhìn thiếu niên bên ngoài với mắt to trừng mắt nhỏ lá bùa cầm máu thật lâu, nghĩ Vệ Phong sợ mình nên không dám dùng, vừa định mở mắt thì nghe Vệ Phong gục đầu lầm bẩm:

"Cái bùa cầm máu chết tiệt này phải xài thế nào đây?”

“...”

Từ lúc Giang Cố sinh ra tới nay, lần đầu tiên gặp tu sĩ đến khẩu quyết bùa cầm máu cơ nhất cũng không biết.

Rốt cuộc là tên gì ngốc đến kinh thiên động địa vậy.

Vệ Phong uể oải cất lá bùa lại, một mình nhổ một lát cỏ dại bên chân, vai lưng và máu trên bàn tay tí tách rơi xuống đất, may mà đau đớn làm giảm bớt ngứa ngáy, hắn ngồi xếp bằng ở bãi đất bị mình nhổ sạch cỏ lắc qua lắc lại.

Giang Cố bị hắn lắc lư đau đầu, lạnh lùng nói: "Ngồi yên.”

Vệ Phong lại giật cả mình, nhưng thấy mắt Giang Cố không mở, trong thời gian này không có ý định gϊếŧ mình, lập tức ngồi dậy lết tới vài bước, tí tửng nói:

"Tiền bối, chúng ta đang đi đâu vậy?”

Giang Cố bị mùi máu tươi nồng xộc vào vào mũi, mở mắt ra thì phát hiện tên quỷ nhỏ đã đến gần cách mình mấy bước, y muốn bảo Vệ Phong lăn xa một chút nhưng vết sẹo ở cổ lại bắt đầu hơi nóng lên, lời nói tới bên miệng lại nuốt vào, “Ngươi không cần biết.”

Luyện thành Vô Phương thạch đeo bên người cũng được, nếu có thể giải phong ấn, y có thể chịu đựng một thời gian.

“Ò.” Vệ Phong liếʍ đôi môi khô khốc, thấy y không có ý định đuổi mình đi, được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi:

"Tiền bối, ta có thể đi tìm nước uống được không?”

Hắn chỉ là Luyện Khí kỳ chưa Tích Cốc, lại bị thương nặng đã đói gần chết rồi.

Nể tình phong ấn lơi lỏng, tâm trạng Giang Cố tạm tốt hơn chút, tạo cái bóng nước ném tới ngực hắn.

Vệ Phong ôm bóng nước bỗng nhiên xuất hiện ngơ một cái chớp mắt, lấy ngón tay nghi ngờ chọt chọt, bóng nước mỏng nhẹ lập tức nổ tung thành vô số giọt nước bọc hắn lại, nháy mắt chỉ còn làn sương mù trắng xóa. Sau đó vết thương lộ ra cả xương của hắn bắt đầu nhanh chóng lành lại, dòng nước mát rượi chảy vào cổ họng, đầu ngón tay ngứa nóng cũng từ từ hết, đến khuôn mặt và quần áo dơ bẩn cũng được rửa sạch sẽ.

Trong lúc Vệ Phong không chú ý, mặt nạ dùng để ngụy trang cũng bị dòng nước dồi dào linh lực làm tan chảy, lộ ra diện mạo thật của hắn.

Vệ Phong mừng rỡ nhìn vết thương đã lành, cặp mắt hơi rủ xuống càng sáng rỡ hơn, “Đa tạ tiền bối!”

Khuôn mặt hắn mắt sáng răng trắng tuấn tú tươi tắn, ánh mắt Giang Cố hơi khựng lại rồi có chút ghét bỏ dời đi.

Vệ Phong lại hồn nhiên không hay biết, vén tay áo rách nát đưa vết thương cho y xem, vui vẻ nói:

"Tiền bối lợi hại quá!”

Cánh tay trắng khỏe khoắn của người thiếu niên có chút chói mắt, Giang Cố không quen gần với người khác như vậy, lạnh lùng nói:

"Đi về ngồi yên.”

Vệ Phong đang vui vẻ giống như là bỗng bị dội gáo nước lạnh, nhưng hắn bị Trưởng lão trong tông môn nói quen, mặt dày “Ò” một tiếng, rồi chạy chậm về lại bãi đất bị hắn nhổ trọc khoanh chân ngồi yên.

Xem tư thế hình như chuẩn bị điều tức tu luyện, còn chưa tới mức hết thuốc chữa.

Giang Cố vừa mới suy nghĩ, thiếu niên đang ngồi giống như không xương cốt dựa vào thân cây, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

“...”

Giang Cố im lặng một giây, nhắm mắt lại tu luyện tiếp.

Hai canh giờ sau, Ô Thác tiêu hóa xong hoa tinh tắm rửa thơm ngào ngạt ngồi xổm bên cạnh thiếu niên ngủ dang tay, ngạc nhiên hỏi:

"Sao hắn ngủ được hay vậy?”

Không nói đến thiếu niên Giang gia cỡ hắn người nào cũng tu luyện cả ngày lẫn đêm, chỉ nói giờ hắn đang bị Giang Cố khống chế sinh tử khó lường, cũng không nên ngủ ngon như thế.

Nhưng hắn không chỉ ngủ, còn ôm cây ngủ rất ngon.

Ô Thác không rõ, muốn hỏi chủ nhân nhưng Giang Cố đang tu luyện, nó không dám quấy rầy, giơ hai cái chân bộp bộp đặt trên khuôn mặt trắng như ngọc của thiếu niên.

“A!” Vệ Phong bỗng cựa mình đứng dậy, mắt không mở đã sờ sách, không kiên nhẫn lầm bầm, “Lại là lớp của lão thất phu Kỳ Phượng Nguyên à?!”

Ô Thác bị hắn chọc cười, Vệ Phong mắt lim dim cúi đầu xuống thì đối diện đôi mắt mèo tròn xoe của nó, lập tức thở phào, một lúc sau lại tò mò ngồi xuống nhìn nó.

Ô Thác cũng hiếu kì nhìn hắn, thiếu niên đã rửa sạch sẽ trắng đến phát sáng, nếu được chủ nhân luyện thành Vô Phương thạch chắc chắn là viên đá xinh đẹp.

Vệ Phong rất thích động vật lông xù, hắn còn nuôi mấy con linh báo ở Dương Hoa tông chơi, nhưng chưa bao giờ gặp thú nhỏ kỳ lạ thế này, hắn còn không biết con mèo nhỏ này đang suy nghĩ chuyện đáng sợ gì, đánh bạo chọt chọt chân nó, “Ngươi là linh thú gì?”

Ô Thác kiêu ngạo ưỡn ngực, “Ta chính là Thần Thú Xích Viêm Thượng Cổ.”

“Woa.” Vệ Phong nhìn nó lông ngực và chân trắng như tuyết của nó khoa trương xuýt xoa, nhưng thật ra hắn hoàn toàn chưa từng nghe Thượng Cổ Xích Viêm thú là gì, cười hì hì nói:

"Ngươi lợi hại thật.”

Ô Thác cẩn thận gật đầu, quay đầu liếc nhìn chủ nhân đang tu luyện, nghi hoặc nói:

"Bé con, ngươi không tu luyện à?”

Vệ Phong lập tức xụ mặt, đau khổ nói:

"Tu luyện cái gì? Ta cần gì phải bắt ép mình như thế, cứ ăn chơi tự do hơn nhiều.”

“Ngươi không muốn phi thăng sao?”

Ô Thác nghi hoặc:

"Ngươi không sợ thọ nguyên của mình hao hết rồi chết à?”

“Không muốn, hoàn toàn không muốn.”

Vệ Phong ngưỡng mặt ngồi phịch xuống đất, giống con cá mặn chết tám trăm năm, “Chết thì chết, ngày nào cũng cực khổ tu luyện, kết quả không chừng sơ ý một chút là bị người ta gϊếŧ, hoặc Độ Kiếp cũng sẽ bị thiên lôi đánh chết, không thể hưởng thụ lạc thú thế gian, tu luyện như vậy có khác gì chết đâu?”

“Nhưng mà...”

Ô Thác định phản bác lại hắn, nhưng đầu óc nhỏ nên không nghĩ ra lý do, thậm chí hơi bị hắn thuyết phục, đạo tâm nháy mắt dao động.

“Ô Thác.”

Giọng nói lạnh lùng của Giang Cố vang lên bên tai làm nó giật mình tỉnh táo lại.

“Chủ nhân!”

Ô Thác hơi chột dạ chạy tới Giang Cố.

“Tiền bối tỉnh rồi!”

Kết quả có người chạy còn nhanh hơn nó.

Thiếu niên giống quả cầu lửa xông tới y, đầu ngón tay Giang Cố khẽ nhúc nhích, giữa hai người liền xuất hiện màn chắn vô hình, Vệ Phong bị chắn lại hơn ba mét, hơi đần ra nhìn y.

Ô Thác thì không bị màn chắn chặn lại, vui vẻ chạy tới dụi cổ chân y, “Chủ nhân, ta rửa sạch sẽ rồi.”

“Ừ.”

Giang Cố không mặn không nhạt lên tiếng, “Đi thôi.”

“Được!”

Ô Thác vui vẻ vẫy đuôi, nhảy vào trong bong bóng lềnh bềnh bên cạnh y.

Vệ Phong bị chặn lại ngoài ba mét sờ cái mũi bị đυ.ng đỏ lên, không bận tâm nhún vai, vác cây kiếm rách của mình đi theo.