Chương 8

Vệ Phong lục muốn nát túi chứa đồ mới tìm được thứ thích hợp kéo bùa Định Thân sau lưng xuống.

Hắn còn không quen cái đuôi cá mình mới mọc ra lắm, nằm xuống đất nhéo bùa Thông Âm ở tai, “Huyền Chi Diễn! Huyền Chi Diễn ngươi ở đâu?!”

Bên bùa Thông Âm truyền đến tiếng ồn ào, sau đó tiếng Huyền Chi Diễn đè giọng truyền tới, “Tổ tông! Ngươi trở về núi rồi?”

“Không, ta vào bí cảnh Triều Long rồi.”

Vệ Phong lấy hồi huyết đan cấp cao từ trong túi chứa đồ ra bỏ một mớ vào miệng, đan dược cấp cao nháy mắt tan trong miệng, làm hắn có sức lực trở lại, “Nhưng gặp phải biếи ŧɦái, muốn bắt ta làm lô đỉnh.”

“Cái gì?!”

Tiếng Huyền Chi Diễn khϊếp sợ truyền tới, “Hắn điên rồi mới bắt một Luyện Khí nhỏ như ngươi làm lô đỉnh!”

Vệ Phong tức thời khó chịu, “Ngươi có ý gì?”

“Huyền Chi Diễn, im lặng!” Có tiếng bất mãn từ xa truyền đến.

Huyền Chi Diễn đè giọng, “Bỏ qua mấy cái này đi, ngươi trốn khỏi tay hắn được không? Cần ta đi cứu ngươi?”

“Không trốn ra ta làm sao truyền tin cho ngươi.”

Vệ Phong quay đầu liếc đuôi cá sau lưng, sờ vảy bên hông, kết quả sờ suýt nữa làm mình nổi da gà, hắn hắng giọng nói:

"Nhưng bên phía ta gặp chút vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

Huyền Chi Diễn hỏi.

“Trước khi ta xuống núi,” Vệ Phong mặt nghiêm túc nói: "Có tới Tàng Bảo các lấy vài thứ.”

Đốm đỏ trên bùa Thông Âm nháy mắt tắt, bên Huyền Chi Diễn không có động tĩnh, Vệ Phong nhíu mày, một lát sau đốm đỏ lại sáng lên, giọng Huyền Chi Diễn đau thương lại vang lên, “Ngươi lấy bao nhiêu?”

“Một ít.”

Vệ Phong lật túi chứa đồ căng phồng, chọn vài cái trông không quý hiếm lắm nói, “Mấy cái tơ nhện, một cái búa nhỏ…”

Hắn lắc chuông nhỏ vàng trong tay, “Và cái chuông gì đó không biết.”

“Đó là Cửu Thiên Luân Chuyển ti, Vô Cực chùy và Vạn Cổ Tiêu Âm linh!”

Huyền Chi Diễn tan vỡ nói:

"Tàng Bảo các của Tông chủ có trận pháp phong ấn dày đặc, làm sao ngươi vào được?!”

“Cái đó đơn giản, đợi ta trở về dạy cho ngươi.”

Vệ Phong cười hì hì nói:

"Hình như ta nghe sư phụ ngươi kể cái chuông rách nhốt được cả tu sĩ Đại Thừa kỳ, Hóa Thần kỳ chắc là không thành vấn đề, ngươi hỏi Kỳ Phượng Nguyên giúp ta thử chuông này dùng như thế nào.”

“Ta hỏi m* ngươi!”

Huyền Chi Diễn sắp bị tức khóc, “Vệ Phong, đó toàn là bảo bối bí mật của tông môn, làm hư chút thôi chúng ta chết chắc, vả lại Luyện Khí nho nhỏ như ngươi dù biết khẩu quyết cũng không xài được!”

“Không thử sao biết?”

Vệ Phong lăn chuông trong tay qua lại, “Nể tình lão biếи ŧɦái đã cứu ta vài lần, ta tạm tha cho hắn một mạng, được rồi Chi Diễn, ngươi hỏi thử giúp ta đi.”

Huyền Chi Diễn yên lặng tắt bùa Thông Âm, nhìn Kỳ Phượng Nguyên chỉ huy đệ tử bày trận cách đó không xa lặng lẽ xoa mồ hôi lạnh trên trán.

Hắn đúng là tạo nghiệt tám đời mới làm bạn với tên súc sinh Vệ Phong này.

Vệ Phong còn chưa khống chế cân bằng thân thể, vẫn giữ tư thế đầu ở dưới đuôi ở trên lắc qua lắc lại, tốn chút sức lực mới nhét mình vào khe hở trước mặt, từ bên trong ục ục nổi lên mấy bọt nước nhỏ.

-

Đám oán niệm giao nhân đông đúc dừng lại ở dưới đài cao quảng trường.

Trên đài cao một giao nhân cao lớn lơ lửng, đuôi cá màu bạc sáng lấp lánh đập mạnh xuống đất, một tu sĩ Nhân tộc gầy gò đứng bên cạnh hắn, đuôi mắt mảnh dài rủ xuống, trong mắt tam bạch mang hung ác, ánh mắt gã nhìn giao nhân dưới đài, cứng đờ nhếch môi.

“Tuy một ít Nhân tộc tàn nhẫn sát hại đồng bào chúng ta, nhưng trong Nhân tộc cũng có tu sĩ thân thiện.”

Giao nhân màu bạc vỗ vai nam tử trung niên cười nói:

"Vị đạo hữu này đã cứu vợ và đứa con chưa ra đời của ta, nên ta định lấy sức toàn tộc cảm ơn hắn thật tốt!”

Các giao nhân dưới đài phát ra tiếng hoan hô chết lặng, lụa mỏng trước mắt bồng bềnh, giống như hồn ma chết thảm không được yên nghỉ.

Giang Cố lẩn trong đám giao nhân cẩn thận cảm nhận khí tức chung quanh, ánh mắt khóa chặt vào người một giao nhân giống đực, dù bề ngoài đối phương không khác gì giao nhân oán niệm nhưng động tác có lệ thật sự làm người khó bỏ qua.

Bất ngờ, mắt hai người chạm nhau cũng nháy mắt nhận ra nhau.

Chu Tu Viễn cho y ánh mắt khıêυ khí©h.

Giang Cố lờ đi, tiếp tục tìm trong đám giao nhân nhưng bị linh lực Chu Tu Viễn tỏa ra quấy nhiễu.

“Chủ nhân, tu vi Chu Tu Viễn đã là Hóa Thần Hậu kỳ, cao hơn chủ nhân một cảnh giới, chúng ta có cần tạm tránh hắn không?” Ô Thác truyền âm cho Giang Cố, mang chút sầu lo.

Giang Cố trầm giọng nói: "Thần Diên Giao lân có thể tẩy một linh căn giúp ta.”

Ô Thác sửng sốt, một lúc sau mới ngắc ngứ nói: "Vậy tuyệt đối không thể chắp tay nhường cho hắn được.”

Tu sĩ Nhân tộc Tu Chân giới cực kỳ coi trọng tư chất, trừ các điều kiện như linh tủy, đan điền, thức hải đẳng vv… quan trọng nhất chính là linh căn, linh căn càng tinh khiết, cảm ứng linh khí trong thiên địa sẽ càng sâu. Cho dù không phải tư chất hiếm thấy là Thiên linh căn, thì tốc độ tu luyện của các Đơn linh căn như Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong vv… cũng đã rất đáng sợ.

Các đại tông môn và người trong gia tộc đa phần đều là Đơn linh căn, hoặc một ít Song linh căn chăm chỉ khắc khổ, còn nếu là tam linh căn, con đường tu hành chỉ nhìn là biết sẽ đi tới đâu, Tam linh căn có tu vi cao nhất ở đại lục Bình Trạch cùng lắm là Đại Thừa kỳ, còn Tứ linh căn và Ngũ linh căn, gần như vô duyên với tiên lộ.

Mà Giang Cố... thì là Tứ linh căn Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.

Cho nên dù ngộ tính y siêu tuyệt, hầu như không khi nào là không tu luyện, giờ chỉ tu luyện đến Hóa Thần Trung kỳ, còn Giang Hướng Vân cùng thế hệ với hắn ly kinh phản đạo hoang phế hơn hai mươi năm, bởi vì là Thiên linh căn nên chỉ mười năm ngắn ngủi đã là cảnh giới Đại Thừa Đại viên mãn.

Còn Giang Cố đã kẹt ở Hóa Thần Trung kỳ chậm chạp không tiến thêm được hai năm, dù không ai dám nói trước mặt y, nhưng đến Ô Thác cũng biết, nếu không tẩy linh căn, đời này Giang Cố chỉ dừng lại ở Hóa Thần kỳ.

Nó rốt cuộc hiểu tại sao Giang Cố muốn nhận nhiệm vụ khó xơi này.

Giang Cố dời mắt nhìn thủ lĩnh giao nhân đứng trên đài cao, đuôi cá màu bạc của đối phương nhìn hơi quen.

“... Chúng ta hãy cùng hoan nghênh hảo hữu Nhân tộc của ta - Kỳ Phượng Nguyên!”

Linh lực trong tay Giang Cố hơi khựng lại, cảm thấy cái tên này quen quen.

“Tên tiểu tử cái gì cũng không biết từng nhắc tới tên này.”

Ô Thác nói:

"Hình như là một vị Trưởng lão của Dương Hoa tông.”

Nhưng mười mấy năm trước chính Dương Hoa tông dẫn đầu kéo người tiêu diệt vịnh Giao Nhân.

Giang Cố hơi đăm chiêu nhìn ảnh ảo Kỳ Phượng Nguyên trên đài cao, thần thức chìm xuống tìm kiếm vị trí Vệ Phong, một lát sau, y tìm được người trong dãy đá ngầm không xa đài cao.

Qua thần thức, thiếu niên giao nhân dáng người hơi gầy đang đầu hướng xuống cuộn mình trong cái khe chật hẹp ngủ khò khò, có lẽ là không biết dùng mang giao nhân hô hấp, miệng mở ra lộ răng nanh, ục ục phun bong bóng ra ngoài.

“...”

Khóe miệng Giang Cố hơi run rẩy.

Nói hắn ngốc nhưng hắn biết chạy trốn, thậm chí tự hóa giải bùa Định Thân của Giang Cố, nói hắn thông minh, chạy trốn không biết chạy xa chút, bị oán niệm đồng hóa cũng không sốt ruột, trên đường chạy trốn còn ngủ được.

Mà thôi, dù gì cũng biết tìm khe hở để nấp.

Giang Cố bị chuỗi bong bóng chói đau mắt, lại tạo cái kết giới che giấu hơi thở cho hắn, để tránh trước khi y ra tay thì đã bị ai đó nhanh chân gϊếŧ trước.

Vệ Phong đang ngủ mơ không hề phát hiện.

Vốn dĩ gọi Huyền Chi Diễn xong hắn định chuẩn bị rời đi, nhưng nhìn khe hở thì ma xui quỷ khiến chui vào, đan điền và kinh mạch nóng rực ngứa ngáy, đuôi và mỗi cái vảy trên cánh tay đều ngứa kinh khủng, tim bỗng dưng đập cực kỳ nhanh, hắn vừa gãi cánh tay và vảy trên cái đuôi vừa thở hổn hển, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

Giang Cố không rành tập tính của giao nhân nên dù giờ tư thế của Vệ Phong cực kỳ giống cá chết ngửa bụng lên cũng không thấy có gì sai.

Tư thế không hợp với thói thường đó nếu là Vệ Phong thì lại hợp lý kỳ lạ.

Giờ sự chú ý của y tập trung vào thủ lĩnh giao nhân.

“... Nhưng còn có vài bằng hữu nhân loại xen lẫn trong chúng ta, không bằng mọi người tìm ra bọn họ cùng chiêu đãi!”

Lụa mỏng trên mặt thủ lĩnh giao nhân bỗng trượt xuống, lộ ra đôi mắt xám trắng, yết hầu hắn phát ra tiếng hét chói tai, các giao nhân vốn im lặng bất động bỗng đồng loạt quay đầu nhìn Giang Cố và Chu Tu Viễn.

Giang Cố và Chu Tu Viễn gần như cùng lúc xông tới giao nhân còn sống duy nhất trên đài cao.

Giao nhân càng hét chói tai hơn, một giao nhân tóc đỏ ầm đáp xuống đất, chắn trước mặt hắn.

“Dẫn dắt tộc nhân gϊếŧ bọn chúng!”

Giao nhân tóc đen không hề ham chiến, giọng gấp gáp nói:

"Ta cảm nhận được khí tức của hắn ta!”

Nói xong đuôi cá màu xám trắng đánh ra sóng nước, bọt màu trắng lóe lên, giao nhân nháy mắt biến mất.

“Xem ra chúng ta bị gậy ông đập lưng ông rồi.”

Chu Tu Viễn nhìn Giang Cố, “Giang Thất, nể tình chúng ta từng là bạn đồng môn, tên tóc đỏ đó nhường cho ngươi!”

Lời chưa dứt, phong nhận ở trong nước xẹt qua sát cổ họng Giang Cố, Giang Cố nắm lụa mỏng trước mắt, dải lụa mỏng đột nhiên dài ra cuốn cổ chân Chu Tu Viễn kéo hắn lại, cười lạnh nói:

"Ta thích kề vai chiến đấu với ngươi hơn.”

Móng tay đen dài của giao nhân tóc đỏ muốn vồ đầu Chu Tu Viễn, Giang Cố không hề lưu tình, hai người một giao triền đấu, vô số giao nhân oán niệm xông tới, bao vây đài cao kín kẽ.

Dù Giang Cố và Chu Tu Viễn là Hóa Thần kỳ, những oán niệm này đã ở đáy hồ đã lâu, hút không biết bao nhiêu oán khí sinh linh, mỗi một con đều có tu vi Nguyên Anh kỳ, hai người ứng phó cực kỳ vất vả.

“Gràoo -”

Lửa màu đỏ thẫm nở rộ từ trong vòng vây, Ô Thác biến lớn cắn xé đuôi của giao nhân tóc đỏ nói với Giang Cố:

"Chủ nhân, mau đuổi theo!”

“Đừng hòng!”

Chu Tu Viễn rút kiếm định chặn lại.

Ô Thác lập tức bỏ cái đuôi trong miệng ra, ngọn lửa nóng rực ngăn Chu Tu Viễn, cúi mình rống lên một tiếng uy hϊếp hắn.

Còn giao nhân tóc đỏ sau khi bị thương đã mất kiểm soát chế nổi điên, bắt đầu tấn công tất cả mọi người, bao gồm Chu Tu Viễn vẫn luôn nương tay.

Chu Tu Viễn bị chặn lại thầm mắng một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Ô Thác, “Ta muốn xem thử tiểu súc sinh như ngươi có ngăn được ta không!”

Lông màu đen trắng của Ô Thác bồng bềnh trong nước, móng sắc bén cắm sâu vào cát.

Thần Diên Giao lân rất quan trọng với chủ nhân, dù phải liều mạng nó cũng tuyệt đối không để Chu Tu Viễn đuổi theo.

“Vậy ngươi cứ thử xem!”

Tiếng giao nhân cấp thiết xa xa vang vọng đáy hồ.

Đệ tử Dương Hoa tông đang tìm tài liệu gần nhà đá đều dừng động tác, Kỳ Phượng Nguyên lạnh lùng nói:

"Nín thở ngưng thần che lại thính giác, tiếp tục.”

“Vâng!” Các đệ tử không dám không nghe theo.

Đôi mắt xám trắng của Kỳ Phượng Nguyên nhìn chằm chằm Huyền Chi Diễn trước mặt, “Ngươi vừa hỏi cái gì?”

“Đệ tử... đệ tử dạo này đang ôn lại cách sử dụng pháp khí của tông môn, có- có điều không nhớ rõ khẩu quyết sử dụng Vạn Cổ Tiêu Âm linh lắm, xin sư phụ giải hoặc.”

Nếu không phải ở trong nước, sau lưng Huyền Chi Diễn đã bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng.

“Ta từng nói khẩu quyết của Vạn Cổ Tiêu Âm linh à?”

Kỳ Phượng Nguyên khó hiểu nhìn chằm chằm hắn, mãi đến khi chân Huyền Chi Diễn như muốn nhũn ra ông mới lên tiếng nói khẩu quyết, “Lần này phải nhớ cho kỹ.”

Huyền Chi Diễn gật đầu như gà mổ thóc vâng dạ, bùa Thông Âm ở tai lóe đốm sáng, hắn cười gượng nói:

"Sư phụ, ta hay lưu lại trong bùa Thông Âm.”

Kỳ Phượng Nguyên gật đầu, Huyền Chi Diễn vội xoay người muốn đi thì bị gọi lại, “Chi Diễn.”

“Sư phụ?” Huyền Chi Diễn ngượng ngùng quay đầu.

“Các sư huynh tu vi Kim Đan kỳ kết đội đi trong bí cảnh còn khó khăn, một Trúc Cơ kỳ như ngươi thì khỏi phải nói.”

Kỳ Phượng Nguyên nhìn sâu trong mắt hắn, “Nếu chỉ có tu vi Luyện Khí, lịch luyện một mình chính là tự tìm tử lộ.”

Ông nói như ám chỉ điều gì đó, Huyền Chi Diễn cũng không dám nhìn thẳng mắt ông, “Sư phụ... nói có lý.”

“Bằng hữu thật sự không phải bất cứ chuyện gì cũng giúp hắn vô điều kiện, có đôi khi ngược lại sẽ hại hắn.”

Đôi mắt xám trắng của Kỳ Phượng Nguyên chợt lóe ánh sáng xanh, “Chi Diễn, ngươi hiểu ý của ta không?”

Huyền Chi Diễn hoảng hốt gật đầu.

Kỳ Phượng Nguyên nâng tay sờ bùa truyền âm sau tai hắn, thấp giọng nói:

"Chuyện này ngươi cứ coi như không biết gì.”

Ông đưa tay tạo pháp trận định vị phức tạp ở bùa truyền âm, rồi đeo lại tai hắn, “Giờ ngươi có thể đi tìm Vệ Phong.”

Huyền Chi Diễn hốt hoảng đi thật lâu, mãi đến khi rời khỏi đội ngũ mới tỉnh lại, nhưng ký ức hắn vỏn vẹn dừng lại ở lúc Kỳ Phượng Nguyên báo cho hắn khẩu quyết, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ:

Tìm Vệ Phong, nói cho hắn khẩu quyết.

Hắn vội vàng hướng đi, không chú ý bóng người đi theo từ trong tối.