Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu!

8.93/10 trên tổng số 29 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
"Nhan Nhan, bất kể cậu nghĩ gì, tương lai thế nào, sẽ phát sinh chuyện gì, Tạ Vũ Hiên mình đây cũng sẽ trước sau như một giống như hiện tại thích cậu, quan tâm cậu, bảo vệ cậu, không, thậm chí hơn cả  …
Xem Thêm

Chương 1
Tạ Vũ Hiên lúc 6 tuổi, một ngày nọ cậu nằm trong vườn hoa biệt thự nhà mình tắm nắng, đang buồn ngủ, phía ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng động, giật mình tỉnh lại, cậu tâm tình buồn bực, chậm rãi bước thong thả ra cửa, thì ra vừa có người mới chuyển đến. Này dọn nhà sao mà dữ dội, đứng xa 100 thước cũng có thể nghe thấy.

Tạ Vũ Hiên che miệng ngáp, duỗi người, liếc người công nhân dọn nhà bước ra cửa, đang đi quay vào, một chiếc Audi dừng ở trước mặt cậu, sau đó một người đàn ông lạ bước ra, đại khái hơn ba mươi tuổi, bởi vì đưa lưng về phía cậu nên không thấy rõ mặt, hắn vòng qua đầu xe đi tới bên kia mở cửa, dẫn ra một . . . Cô bé.

"Tiểu thư, nơi này là nhà mới của chúng ta, chủ nhân cùng phu nhân một lát sẽ đi ra." Nam nhân kia khẽ khom người, vẻ mặt cung kính nói.

"Biết rồi."

Thanh âm thật là dễ nghe, tiểu cô nương này chính là hàng xóm mới của cậu, sau này có người chơi với cậu rồi! Tạ Vũ hiên tinh thần phấn chấn, bước đến sau lưng cô bé: "Chào cậu, mình tên là Tạ Vũ Hiên, là hàng xóm của cậu a."

Cô bé nghe vậy từ từ xoay người, trước mắt là T-shirt quần ngắn, so sánh với nàng cao hơn một chút, miệng đang cười đến rực rỡ, Vệ Tịch Nhan lui về sau một bước, nàng không có thói quen cùng người khác đứng gần như vậy, cho dù là cha mẹ nàng.

"Chào cậu."

Đánh vào mắt Tạ tiểu quỷ là một đầu tóc dài đen nhánh, lông mi như vẽ, sống mũi tinh sảo, đôi môi son hồng. Tiểu muội muội này thật xinh đẹp a, so sánh với chính cậu còn xinh hơn, Tạ Vũ hiên cảm thấy rất thích cô bé này.

"Mình là hàng xóm mới của cậu!" Tạ Vũ Hiên đặc biệt nhấn mạnh thân phận của cậu.

"Ừ, cậu đã nói rồi."

"Cậu tên là gì?"

"Vệ Tịch Nhan."

"Nga, cậu thật xinh đẹp, tên cũng rất dễ nghe nữa." Tạ Vũ Hiên càng hưng phấn.

Quản gia đứng bên âm thầm nhăn mặt, người này chắc hẳn sẽ làm khó dễ tiểu thư lâu dài đây.

"Cám ơn." Ngũ quan tinh sảo, nhìn kỹ thật xinh đẹp, thật hấp dẫn. Bất quá hiện tại ở tình huống này, hai người có quen biết sao? Mình và quản gia vào nhà mình, tại sao cậu ta cũng theo vào?

"Xin hỏi cậu cần gì à?"

"Ách, mình chỉ muốn cùng chơi thôi mà!" Tạ Vũ Hiên là đứa nhỏ tinh nghịch, hay gây sự, không ít bị giáo huấn: da mặt đã rất dày.

"Thật có lỗi, mình không rãnh."

"Ách, lần sau mình lại tới tìm. . ."

"...."

Lúc này Tạ Vũ Hiên bước ba bước ra ngoài lại quay đầu lưu luyến không muốn ra khỏi cửa Vệ gia, từ nhỏ ai gặp cậu cũng thích, đây là lần đầu tiên cậu không được chào đón, cảm giác thật tủi thân, Nhan Nhan đối đối xử với cậu thật lạnh lùng.

Đảo mắt ba ngày trôi qua, Tạ Vũ hiên luôn mãi quấn quýt lấy Nhan Nhan, chẳng đáng yêu tẹo nào, Vệ gia bốn miệng người đi tới ra mắt hàng xóm mới.

"Anh Tạ, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?" Vệ ba vừa vào cửa nói với Tạ ba.

"Sao anh lại ở đây, chẳng phải anh ở Anh quốc sao?" Tạ ba sửng sốt hồi lâu mới giật mình quái lạ hỏi.

"Anh vẫn như xưa, không để ý đến chuyện bên ngoài, tôi vừa dọn đến ở ba ngày nay!" Vệ ba cười nói.

"Mấy ngày hôm trước có người đến ở, chẳng lẽ chính là gia đình nhà anh?" Kinh sợ biến thành vui mừng, Tạ ba làm sao cũng không ngờ người đàn ông này ở nước ngoài xông xáo mười mấy năm nhưng bây giờ lại hiện ra trước mắt, kích động không thôi.

"Vợ ơi, lại đây, anh giới thiệu với em!" Tạ ba pha trà cho Vệ vợ chồng, hướng ở phòng Tạ mẹ đang chuẩn bị đồ ăn nói, "Đây là vợ tôi, Vương Tư Nghiên. Tư Nghiên, vị này là người anh thường xuyên nhắc tới, là anh Vệ, Vệ Vĩ Khi, ở nước ngoài xông xáo lâu năm, hiện tại rốt cục chịu trở lại tổ quốc! Ha ha!"

"Anh Vệ, chị dâu!" Tạ mẹ bưng điểm tâm đặt ở trên bàn trà, "Em nghe chồng em kể rất nhiều về anh chị!"

"Vậy sao? Lâu vậy mà vẫn còn nhớ đến tôi, thật là tốt, ha ha, còn đây là vợ tôi, Chu Di Đồng!"

"Chị dâu! Sao hai người về bất ngờ thế, không báo trước để vợ chồng em đến đón!"

"Có cái gì mà đón, Nhan Nhan, thưa hai bác đi!"

"Bác trai, Bác gái!"

"Đứa nhỏ này thật là xinh đẹp!" Tạ mẹ đánh giá Vệ Tịch Nhan <đánh giá con dâu tương lai>, thích vô cùng.

"Vũ Hiên đâu?" Vệ mẹ hỏi.

"Hừ, đứa bé này, tôi thật muốn đem nó ném vào cô nhi viện đi." Nhắc tới Tạ Vũ Hiên, Tạ ba không cách nào khống chế nghiến răng nghiến lợi.

"Tại sao, khiến anh giận đến thế kia chắc hẳn là không tầm tường, haha!" Vệ ba cùng không ngờ rằng câu nói của hắn lại trở nên hiệu nghiệm, Tạ Vũ Hiên không chỉ là nghịch tặc mà còn hơn nhiều! Đây nói sau .

"Một tháng trước đánh một đứa bé trai, mới vừa chịu nhận lỗi, một tuần lễ trước lại đem người ta đẩy xuống hố nước cống." Tạ ba vẻ mặt tức giận, nuôi tú tài phương thức làm sao lại hết lần này tới lần khác dưỡng thành Đại ma vương!

Lúc này Tạ Vũ Hiên mơ mơ màng màng liếc tròng mắt ra khỏi cửa phòng, trò chơi chơi đến xương sống thắt lưng đau đến rút gân, cậu xuống lầu lấy đồ ăn ăn, giống như mộng du bay tới phòng bếp, "Mẹ, con đói!" Đợi một hồi không có người trả lời, cho nên cậu quay đầu nhìn về phía phòng khách, hôm nay ngày mấy, sao nhiều người như vậy, mấy vị đại thúc đại thẩm đại ca này là ai a, sao ai cũng ngó chừng nàng? A? Nhan Nhan ở đây!

"Nhan Nhan!" Trực tiếp bỏ qua mọi ánh nhìn, Tạ Vũ Hiên vẻ mặt vui mừng chạy đến bên cạnh Vệ Tịch Nhan.

Lúc này sững sờ là không chỉ là Vệ gia , mà còn là Tạ gia cha mẹ, đứa nhỏ này lúc nào trở nên ân cần như vậy?

Mặc dù kinh ngạc, Vệ Tịch Nhan cũng hướng nàng gật đầu.

"Nhan Nhan, đến phòng mình chơi đi, nhiều người ở đây thật mất tự nhiên!" Tạ Vũ Hiên đơn thuần nói, những người bên cạnh vẻ mặt hắc tuyến, không phản bác được, tiểu P muốn làm chuyện gì không đứng đắn ?

Tạ mẹ phục hồi tinh thần lại, " Nhan Nhan nghe chúng ta hàn thuyên những thứ này nhất định rất nhàm chán, đi chơi với Hiên Hiên đi, Tử Hữu, con cũng đi đi!"

"Không được, con muốn cùng Nhan Nhan ở riêng, không cần hắn tới quấy rầy!" Nhan Nhan lần đầu tiên tới, cơ hội lớn, nói gì cũng không thể bị người khác lãng phí!

Vệ ba không cẩn thận bị sặc, hai người ở riêng, đứa nhỏ này thật là!

Vệ Tịch Nhan đỏ mặt, không biết nên làm sao, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.

Tạ Vũ Hiên dẫn Vệ Tịch Nhan vào phòng, còn không ý thức được phòng của mình rất lộn xộn, quan niệm của cậu là phòng của tiểu hài tử nào cũng lôn xộn.

Vệ Tịch Nhan nhìn cả phòng bừa bãi, không dám bước vào, một cô bé làm sao có thể lôi thôi như vậy, giận tái mặt, "Dọn sạch phòng rồi gọi tớ." Không đợi Vũ Hiên đáp lời, Vệ Tịch Nhan đã bước ra khỏi cửa phòng, dựa vào lan can nhìn nàng.

Tạ Vũ Hiên ngây người, quay đầu lại nhìn phòng mình, bảo mẫu mỗi ngày quét dọn, sàn nhà rất sạch sẻ, chẳng qua là Tạ Vũ Hiên tính tình hiếu động, để cho gian phòng hỗn loạn. Vì có thể cùng Nhan Nhan ở chung một phòng, Tạ Vũ Hiên bắt đầu thu thập đồ chơi trên mặt đất, y phục cùng đồ ăn vặt

Thêm Bình Luận