Chương 37: Rời đi

Thẩm Quân Nghị hoảng loạn, nhanh một bước tiến đến ôm chầm lấy Lãnh Tuyết Vy.

- Không... không như em nghĩ mà, nghe anh giải thích đi!

- Buông tay! Tôi tin sự thật trước mắt tôi, hệt như anh khi ấy!

Cả người Thẩm Quân Nghị cứng đờ, tay đang ôm chặt Lãnh Tuyết Vy dần lỏng ra.

Lãnh Tuyết Vy giằng người ra, hướng ra phía cửa đi mất.

Để lại Thẩm Quân Nghị đang đứng ngỡ ngàng ở đấy.

Cạch.

Lãnh Tuyết Vy mở cửa phòng Lãnh Diệc Thần, cô lại gần giường, nằm sát bên cạnh.

Tay cô vuốt nhẹ lên má thằng bé.

- Chúng ta phải rời đi nhanh chóng! Cha của con thật sự...

Nói đoạn, cô rơi nước mắt xuống, bắt đầu thổn thức.

Sáng hôm sau.

Lãnh Tuyết Vy vào phòng Thẩm Quân Nghị một lần nữa.

Cô mở laptop của anh lên, Thẩm Quân Nghị lúc này đang ở đâu đó, thuận lợi để cô thực hiện kế hoạch.

- Alo?

Giọng của Mạc Dương Lãnh vang lên.

- Tôi gửi định vị, cử người đến đây!

Mạc Dương Lãnh ngồi bật dậy.

- Lãnh Tuyết Vy? Cô ổn...

- Không ổn, tôi gửi định vị rồi, theo kế hoạch hãy đến!

Chiều tà, Thẩm Quân Nghị trở về nhà.

Anh vươn tay ôm chầm lấy Lãnh Tuyết Vy đang nấu cơm trong bếp.

- Á!

- Đừng động, để anh ôm một lát.

Mặt cô hơi đỏ, chỉ né sang một chút.

- Ừm!

- Sao không để quản gia nấu?

- Muốn tự nấu một chút.

Thẩm Quân Nghị là người nói một đằng làm một nẻo.

Rõ ràng anh ta bảo chỉ ôm một lát, thế lại ôm cô suốt đến giờ ăn cơm.

Đêm xuống.

Đây là ngày cuối cô ở cùng với Thẩm Quân Nghị.

Thẩm Quân Nghị nằm sát bên cạnh, tay ôm chặt lấy eo Lãnh Tuyết Vy, tham lam hít hà hương thơm của cô.

Cô bất giác đưa tay lên chạm vào tóc anh, đến lúc định thần lại, cô đỏ mặt rụt tay lại.

Thẩm Quân Nghị nắm chặt lấy tay Lãnh Tuyết Vy, hôn lên má cô một nụ hôn, nhìn với ánh mắt gian xảo.

- Em chủ động?

- Không có!

- Nói đi nào, có phải em vẫn còn yêu anh?

- Không là không!

Thẩm Quân Nghị hơi nhíu mày, anh áp chế, giữ hai tay cô về phía đầu giường, cúi xuống hôn lấy đôi môi đang cự tuyệt kia.

- Vẫn còn cứng miệng!

Lãnh Tuyết Vy bật dậy, cô đẩy anh ra.

- Đã bảo là không rồi!

Thẩm Quân Nghị lặng thinh.

Anh vòng tay qua vai cô đè xuống.

- Ngủ đi!

Một lát sau.

Thẩm Quân Nghị bắt đầu thở đều, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra.

Ngắm nhìn người đàn ông đang nằm yên bình này, có lẽ cô vẫn còn yêu anh!

Đặt nhẹ lên môi anh một nụ hôn.

- Tạm biệt Thẩm Quân Nghị!

Lãnh Tuyết Vy qua phòng Lãnh Diệc Thần.

- Con trai, đến lúc phải đi rồi!

- Mẹ, còn bố...

Nói đoạn, Lãnh Tuyết Vy cắt lời.

- Không có bố, được chứ, mau đi!

Lãnh Diệc Thần buồn buồn, nắm lấy tay cô mà đi theo.

Hành lí cô đã sắp sẵn, bây giờ chỉ có thể rời đi.

Cô vào thư phòng tìm điện thoại, bất giác cô nhìn thấy quyển nhật kí nhỏ màu xanh ngày xưa.

Lãnh Tuyết Vy cầm quyển sổ lên, bỏ nhanh vào túi rồi chạy đi mất.

Bên ngoài.

Mạc Dương Lãnh đã đứng đợi sẵn.

Cô nhìn sơ qua, trong anh ta có vẻ tiều tụy.

Mạc Dương Lãnh mang hành lí của cô bỏ vào trực thăng, cô dắt tay con trai rời đi.

- Dừng lại!

Giọng nói lớn tiếng vang lên khiến Lãnh Tuyết Vy hơi run.

Thẩm Quân Nghị vậy mà lại tỉnh rồi.

- Tuyết Vy, em quay lại cho anh.

- Không thể.

- Anh sẽ đối xử tốt với em mà, làm ơn đừng bỏ anh.

Nói đoạn, Thẩm Quân Nghị bên khóe mắt có chút đỏ.

Trái tim của hai người run lên.

Lãnh Tuyết Vy ôm lấy Lãnh Diệc Thần nhanh chóng lên trực thăng.

- Muộn rồi Thẩm Quân Nghị!