Chương 14: Bán Ngọc

Tạ Ngọc Uyên tối sầm mặt.

"Nó không phải ta trộm, cũng không phải ta cướp, đây là ngọc bội ta đeo bên người từ nhỏ"

"Tôn gia các ngươi làm gì có đồ tốt như vậy?"

"Trần huynh, ta không phải họ Tôn, ta họ Tạ"

Họ Trần ngẩn người. Đúng vậy ha, sao hắn lại quên được việc này cơ chứ.

Tạ Ngọc Uyên nhìn thần sắc của hắn nói "Ta muốn chữa khỏi bệnh điên của nương ta nhưng lại không có bạc, chỉ có thể bán miếng ngọc bội này đi. Trần huynh, ngọc này bán ra được nhiều hay ít do huynh tự quyết, ta chỉ cần một trăm lượng là được."

Họ Trần từ năm mười tuổi đã bắt đầu theo Trần gia đi gánh hàng, hắn không phải người không có kiến thức, không phải nói đùa, miếng huyết ngọc này nhắm mắt bán đại cũng phải được năm trăm lượng. Trả cho nha đầu kia xong, hắn còn có thể kiếm bốn trăm lượng, đây đúng là chuyện tốt một vốn bốn lời.

"Được, ta giúp ngươi bán. Chỉ là có bán được hay không cũng khó nói"

Trần hàng xóm miệng kiêu ngạo, trong lòng cũng đã thầm tính toán, hắn quyết định sẽ gánh hàng tới trước cổng mấy hộ nhà giàu trong huyện để bán.

Tạ Ngọc Uyên mỉm cười “Chỉ cần Trần đại ca không có tà tâm, trong vòng 3 ngày, ta nghĩ chắc chắn có thể bán ra ngoài.”

Họ Trần nghe xong không khỏi chấn động nhìn Tạ Ngọc Uyên.

Không để ý thì thôi, này vừa nhìn, hắn quả thực giật mình. Tiểu nha đầu này có một cái mũi, một đôi mắt, lớn lên so với thiên kim tiểu thư cao môn đại hộ còn đẹp hơn mấy phần. Mẹ con Cao thị là do Tôn lão đại nhặt về, không chừng là tiểu thϊếp nhà giàu nào đó bị chủ mẫu đuổi ra ngoài. Nếu không thì sao trên cổ nha đầu này lại có miếng ngọc quý như vậy.



“Tiểu nha đầu, ngươi nỡ bán nó thật sao, vạn nhất người Tạ gia tới tìm, miếng huyết ngọc này nói không chừng còn có thể chứng minh thân phận của ngươi.”

“Trần huynh, ta không có thân phận nào khác, ta chỉ là nữ nhi của cha ta - Tôn lão đại, được rồi, ta về trước.”

Tạ Ngọc Uyên bước ra cửa chợt dừng chân, quay đầu nói “Trần đại ca, việc này huynh phải nhớ giúp ta giữ bí mật, không thể để người nhà họ Tôn biết.”

Nha đầu này như vậy liền đi rồi?

Họ Trần quả thực trợn mắt há hốc mồm, ngay cả chứng từ cũng không cần, nàng cũng không sợ hắn cầm khối ngọc quý như vậy chạy mất sao?

truyện được đăng tại truyenhdx.com _ yan06

Trong bóng đêm, Tạ Ngọc Uyên quay đầu lại nhìn nhà của Trần gia cười nhạt. Miếng huyết ngọc này đối với thế nhân là ngọc quý, nhưng đối với nàng chỉ là một khối ngọc đen đủi, đem nó đi càng xa càng tốt, đời này cũng đừng xuất hiện trước mặt nàng lần nào nữa.

Trở lại Tôn gia, xa xa đã thấy cha đứng ló đầu ở cổng đợi nàng về. Thấy nữ nhi trở về, hán tử trong mắt lộ ra chút ánh sáng “Thật là cái nha đầu không hết lo, trời tối còn không biết về nhà.”

Tạ Ngọc Uyên cười cười "Cha, nhà đại phu có người bệnh nên con ở lâu một chút"

"Bên đó nhiều việc lắm hả?" Tôn lão đại hỏi

"Việc có nhiều con cũng có thể làm được. Được rồi, chà à, người mau nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lên đường sớm"

Tôn lão đại hít sâu, "Không vội, cha còn có mấy câu muốn nói với con"

"Cha, người nói đi, con nghe"



Tôn lão đại gãi gãi đầu “Ở nhà Trương đại phu, người ta bảo con làm gì thì làm đó. Nếu là việc nặng nhọc, liền trở về, cha nuôi.”

Tạ Ngọc Uyên trong lòng ấm áp, “Cha, nhà lang trung không gì việc nặng đâu, chỉ là dọn dẹp lau chùi một chút thôi, cha yên tâm đi.”

"Vậy nương con......"

"Nương con làm sao?" Tạ Ngọc Uyên nhíu mày

Tôn lão đại đỏ mặt, không biết nên mở miệng như thế nào.

Tạ Ngọc Uyên dò hỏi "Cha sợ nương ở nhà một mình bị ức hϊếp"

Tôn lão đại nặng nề gật đầu. Tuy rằng hắn không thông minh, nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngốc. Chuyến về nhà lần này, hắn phát hiện người trong nhà đối xử với mẹ con Cao thị không có tốt giống như bọn họ nói.

Trong mắt Tạ Ngọc Uyên dần nổi lên sương mù, vành mắt phiếm hồng. Đều nói ân dưỡng dục lớn như trời. Cha từ nhỏ đã được lão phu thê Tôn gia nuôi lớn, phân nặng của ơn dưỡng dục này làm hắn thà rằng chính mình chịu khổ cũng sẽ để người trong nhà trôi qua ngày lành tháng tốt. Nhưng bởi vì mẹ con nàng, cha vẫn là phải suy nghĩ nhiều.

“Cha, nhà lang trung cách nhà chúng ta không xa, một khi con rảnh sẽ liền chạy về xem nương."

“Cũng chỉ có thể như vậy.” Tôn lão đại bất đắc dĩ thở dài.

Trong mắt Tạ Ngọc Uyên gợn sóng, dùng thanh âm chỉ có chính mình nghe thấy nói: “Cha đừng lo lắng, người cùng nương, con đều sẽ che chở thật tốt."

[truyen duoc dang tai truyenhdx.com_yan06/nhansinhkhoaiycuadichnungocuyenthac]