Nhân Sinh Nếu Mãi Như Lúc Mới Gặp

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
若只如初见 Dịch: Tia Nếu như nhân sinh như lần đầu mới gặp, tôi sẽ không để lãng phí thời gian vì chờ đợi và nhớ hắn.
Xem Thêm

Tôi sửng sốt vài giây, sau đó từ từ lấy chiếc nhẫn ra, ngẩn người, ngây ngốc suy nghĩ xem có nên giao chiếc nhẫn này cho hắn làm kỷ niệm không.

Thật là nhức đầu. Ly hôn rồi cái gì cũng phải cẩn thận, sợ chỉ một chút hiểu lầm là sẽ trở thành kẻ thù. Trước kia, có một người bạn khóc lóc chạy đến nói với cô, khi ký tên chỉ là cây bút của cô ta không được tốt thôi, người đàn ông kia đã hung dữ: Thế nào? Chỉ được như vậy thôi sao?

Dĩ nhiên, Trình Thụy sẽ không nói như vậy. Hắn là một người đàn ông tốt, trọng tình trọng nghĩa, biết được giá trị của bản thân, dịu dàng chăm sóc. Tôi gả cho hắn được 6 năm, đó là vinh hạnh của tôi. Hắn không yêu tôi nữa, nhưng hắn vẫn là một người đàn ông tốt.

Tôi hoàn toàn không còn tâm tư gì nữa, trở về phòng khách.

Lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt là khi tôi thất tình. Ba năm ân ái quay đầu lại đã vô ích, cuộc đời như trở thành cay đắng. Một người nước ngoài chạy đến, nói huyên thuyên với tôi, đáng tiếc tôi không phải là học sinh ban ngoại ngữ, vì vậy không hiểu hắn nói gì. Người nước ngoài kia kéo tôi đi, Trình Thụy nhảy từ trên sân khấu xuống, rống to: đừng đυ.ng đến người phụ nữ của tao! Sau đó ném tôi lên taxi.

Tôi vẫn cười. Bây giờ nhớ lại, câu nói kia có lẽ là điềm báo cũng nên.

Sau khi album thứ hai ra mắt thắng lớn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này, quay đầu lại nhìn thấy nụ cười cô đơn của tôi. Gương mặt hắn chói mắt như thế, áo quần bưng bít kín mít, tôi còn phải thấy nóng thay cho hắn. Chúng tôi chạy đến quảng trường. Tấm màn đen, xe tới xe lui, đèn đuốc sáng trưng. Chúng tôi kích động ôm đối phương, vẫn nhiệt tình như lúc mới yêu nhau, vụиɠ ŧяộʍ hưng phấn cùng nhau. Tôi đột nhiên thấy thật ưu thương, tôi nhớ những buổi tối chạy đùa ngoài đường giữa chúng tôi, tôi nhớ mỗi khi hát đến bài cuối cùng trong quán rượu tối tăm, hắn thường hát những bài về tôi, nhớ cả những ngày hạnh phúc bình thản nắm tay nhau kia.

Đồng hồ treo tường gõ đến số mười. Tôi đứng dậy, đi đến phòng bếp tìm chút đồ ăn. Mở tủ lạnh ra, chỉ có rượu. Tôi lấy đại một chai, rót ra ly, uống một hơi cạn sạch. Sau đó chạy vào phòng khách, mở ti vi, âm thanh vui vẻ nhất thời đầy cả căn phòng.

Sau đó tiếng chuông vang lên, tôi nhảy dựng lên, tôi nhớ tôi đã rút dây điện thoại rồi.

Trình Thụy nói bên đầu dây kia: “Đan Tâm? Sao điện thoại em đột nhiên không gọi được thế? Anh còn tưởng em xảy ra chuyện gì?”

“Không có chuyện gì! Không có chuyện gì!” Tôi vội nói, “Chừng nào anh đến?”

“Ở đây đang có tai nạn nên có lẽ phải tối lắm mới đến.”

Tôi cười khổ với điện thoại di động. Lại là trễ. Ly hôn rồi mà vẫn dùng vở kịch này sao.

Không biết từ khi nào, cuộc sống của tôi chỉ còn là chờ đợi. Đợi chờ người nọ về nhà, đợi chờ người nọ gọi điện thoại cho tôi, thậm chí đợi chờ người đó nhớ về tôi. Không nhớ được tôi đã ngủ trên ghế sofa bao nhiêu lần, cũng không nhớ được tôi đã ăn một mình bao nhiêu lần, rốt cuộc tôi cũng hiểu rõ, thì ra hôn nhân không có kết thúc, chỉ là bắt đầu với một người khác. “Từ đó hạnh phúc” như mọt câu chuyện cổ tích cũ, mấy tiểu thuyết tình yêu kia đã hại các thiếu nữ thảm thương rồi.

Một cô gái trên TV kêu to: Thiên Văn! Tôi giật mình tỉnh lại.

Cô gái kia kiều diễm xinh đẹp không gì sánh bằng. Một lần, cô ta và chồng tôi xảy ra scandal đầy trời.

Tôi đã thấy cô gái này, trong một buổi lễ chiếu phim. Tôi mặc chiếc váy màu trắng ngà, cô ta mặc áo đầm đen hở lưng, cứ như cuộc chiến tranh giữa chính nghĩa và bóng tối vậy. Chúng tôi nắm chặt tay, những ánh đèn flash của các phóng viên liên tụp chớp nháy, làm đôi mắt của tôi như choáng đi. Tôi muốn né tránh, nhưng đảo qua cô ta đã chuẩn bị xong tư thế đầy quyến rũ rồi.

Trên đường về nhà, tôi hỏi Trình Thụy: “Có động tâm không?”

Trình Thụy gõ đầu tôi, nói: “Suy nghĩ miên man!”

Tôi cũng cho rằng đó chỉ là đùa, tôi vốn có tật hóm hỉnh, trong khổ có vui. Trên báo đồn họ là một đôi, tôi vừa đọc vừa gặm táo, dĩ nhiên bọn họ không nói gì về tôi, bởi tôi chẳng là gì cả.

Sau đó, tôi lên internet, thấy các fan của Trình Thụy la to, “Bỏ người đàn bà kia đi”, cùng một đôi với Thiên Văn. Tôi mới phát hiện, chuyện này không dễ chơi nữa. Không biết từ khi nào, tôi đã trở thành một da^ʍ phụ thô bỉ như thế, không biết từ khi nào mà Trình Thụy đã cưới nhầm một bà vợ thô bỉ, hắn và Thiên Văn mới là trai tài gái sắc xứng đôi với nhau.

Cảm giác này không tốt, thật sự không tốt. Tôi là một cô gái thiện lương vô hại, tại sao trong lòng họ, tôi lại trở nên độc ác đến thế chứ?

Tôi biết anh hùng phải có mỹ nhân, nhưng chẳng lẽ tôi có lỗi sao? Tôi thật sự nghi ngờ, và tôi biết tôi thật sự sai lầm rồi.

Tôi đột nhiên thấy miệng mình đăng đắng, lại ngửa đầu uống thêm một hớp rượu. Trình Thụy vẫn chưa đến, nhưng tôi vẫn còn nhiều kiên nhẫn …. nên vẫn có thể chờ đợi.

Sau khi kết hôn, chúng tôi chỉ đi du lịch một lần duy nhất, nhưng đi rất nhiều nơi. Dưới chân núi Alps*, trong một khách sạn nhỏ ấm áp, chúng tôi nằm trong cùng một chiếc chăn, ở cạnh lò sưởi bên cửa sổ, nhìn tuyết trắng bao phủ cả dốc núi và thảm cỏ bên ngoài, lại nhìn lên bầu trời màu xanh.

Tôi nhìn từng hạt bông tuyết trắng nổi bật dưới bầu trời xanh, không biết sau đó còn là cái gì.

Trình Thụy hỏi tôi, vì sao không nói gì.

Tôi nói: “Khi còn bé, người lớn hay nói với em rằng, mỗi người đều có một ngôi sao phù hộ cho. Cho nên mỗi đêm em đều nhìn lên trời, ở đó nhất định sẽ có một ngôi sao độc nhất vô nhị, đó là ngôi sao thuộc về em.”

Hắn ôm chặt tôi, nói, anh là ngôi sao của em, chỉ thuộc về một mình em.

Nhưng hắn sai rồi.

Chai rượu cạn sạch, tôi để chai rượu xuống, nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi. Tôi lại đi lấy rượu. Thật ra tôi không muốn uống nhiều như thế, tửu lượng của tôi không cao, lỡ như khi gặp hắn, tôi lại nói bậy nói bạ thì làm sao bây giờ? Thật mất mặt, tôi không cần. Tôi là một cô gái tự tin kiêu ngạo, tôi chết vì sĩ diện, cho dù toàn bộ thế giới này lún sâu xuống, tôi cũng có thể ưỡn ngực đứng lên trên đống hoang tàn đó.

Cho dù hắn có nói thế nào đi nữa thì cũng mặc kệ, hắn đã không còn là chồng của tôi. Trước kia, tôi một lòng yêu hắn, đôi mắt chỉ nhìn mỗi hắn, đôi tai chỉ nghe mỗi lời của hắn. Bây giờ ly hôn rồi, tôi tựa như nô ɭệ được giải phóng, không cần chú ý đến hắn nữa.

Trên TV, MC hỏi Thiên Văn rằng, nơi nào là nơi cô ta hẹn hò đầu tiên. Cô ta đáp trường học. Tôi nghĩ, vậy lần đầu tiên tôi và Trình Thụy gặp nhau là ở đâu?

Đó là một căn nhà trọ ở đầu đường. Tối mùa hè, chân trời như ráng đỏ, hai người chúng tôi, mặt đối mặt ngồi trong một tiệm ăn, vừa lau mồ hôi vừa ăn mỳ thịt bò. Khi đó Trình Thụy vẫn là một cậu bé trẻ con, hắn không vui nói, Đại tiểu thư à, thời gian cô có nhiều như tát nước, tôi lại chỉ có thể dựa vào vài đồng tiền bữa tối để sống tạm. Nếu cô muốn chơi thì có thể bỏ qua cho tôi không?

Tôi cười tủm tỉm nói, có muốn thêm một chén chè đậu xanh nữa không?

Hắn buồn rầu, tự ái và thức ăn chiến đấu, cuối cùng quyết định bỏ tôn nghiêm chọn chén chè đậu xanh lạnh mát.

Đó là sự bắt đầu của chúng tôi, một thiếu niên nghèo khó cùng cô thiếu nữ ngây thơ, nhẹ nhàng lãng mạn như những tình yêu cùng tuổi ấy. Tôi mê muội nhìn hắn hát tình ca khi buồn ngủ, hắn cũng mê muội nhìn dáng vẻ tôi bận rộn trong phòng bếp. Khi đó, chúng tôi đều không ngờ vài năm sau đó, chúng tôi lại mệt mỏi ngồi vào bàn ký giấy ly hôn.

Cũng có nhiều vợ chồng có thể chung hoạn nạn, nhưng lại không thể chung phú quý mà!

Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. Tôi đứng bật lên, luống cuống giấu chai rượu đi, vội vã rửa miệng, sau đó mới đi ra mở cửa.

Đứng ở ngoài cửa là Nguyệt Như tỷ. Người đại diện của Trình Thụy.

Mười giờ rưỡi không gọi là sớm, tôi vào phòng bếp, pha một ly hồng trà chanh đem ra. Khi đi vào, cô ta nhìn thấy tấm hình bị tôi vứt sang một bên, nói với tôi, “Sau khi em hạ quyết tâm thì đúng là ngoan độc.”

Thêm Bình Luận