Nhân Sinh Nếu Mãi Như Lúc Mới Gặp

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
若只如初见 Dịch: Tia Nếu như nhân sinh như lần đầu mới gặp, tôi sẽ không để lãng phí thời gian vì chờ đợi và nhớ hắn.
Xem Thêm

“Em như vậy, bảo anh làm sao yên tâm?”

Tôi cười lên, nghe thấy một câu chuyện hài: “Yên tâm? Bây giờ anh mới không yên lòng?” Nhưng anh đã làm gì?

Lò vi sóng phát ra âm thanh, sữa tươi đã đủ nóng. Hắn bưng đến, nói coi chừng nóng, để trong tay anh, nhưng tôi không chạm vào.

Thứ tôi cần không phải là sữa tươi nóng.

“Nói đi.” Hắn nói, “Em muốn như thế nào? Như thế nào em mới bằng lòng tha thứ cho anh?”

“Tha thứ cho anh cái gì?”

“Anh và Minh Châu, lần đó chỉ là không khống chế được thôi.”

Tôi than thở: “Nếu anh muốn nói chuyện đó, thì đó là chuyện khác, chỉ là em quá mệt mỏi với cuộc sống này rồi. Tương kính như tân*, có ý gì? Cả đời để chia sẻ dã tâm với anh ư? Em không cần!”

Hắn yên lặng, tỏ vẻ mệt mỏi.

“Anh có thể từ bỏ sự nghiệp của anh sao? Cam tâm tình nguyện? Không thể! Đến lúc đó anh sẽ không cam lòng, em cũng không chắc rằng mình sẽ không thấy áy náy với anh. Nhưng em chỉ là một người phụ nữ.”

“Đan Tâm, tại sao yêu cầu của em lại nhiều đến thế?”

“Một người phụ nữ, hy vọng chồng mình chiều chiều có thể ăn cơm cùng mình, đó không phải là yêu cầu!”

Hắn nhìn ta chăm chú. Có rất ít người phụ nữ, không bị tan chảy dưới cái nhìn của hắn.

“Đan Tâm, người con gái mà anh yêu, vĩnh viễn chỉ có em.”

Hắn nói xong cúi đầu, khóe mắt bắt đầu ươn ướt.

Tôi tin tưởng. Nhưng cuộc hôn nhân, không phải chỉ có tình yêu là đủ. Gia đình phải do hai người cùng tạo nên, một mình tôi diễn kịch, có hay đến mấy cũng không thể thành diễn viên.

Hắn không thể vứt bỏ, vậy tôi đành từ bỏ. Lui một bước để bầu trời trống trải, vậy mọi người đều thấy tốt hơn.

Tôi không đành lòng nhìn, “Anh có thể đi mà, chỉ là tâm trạng em không tốt, chưa đến mức chết người!”

Hắn ngoan trừng tôi: “Đan Tâm, đừng nói đùa!”

Thật là, lúc tôi đùa thì tin như thật, khi tôi nói thật thì mọi người không ai tin tưởng.

Tôi đỡ cái đầu choáng váng đứng lên, đi đến gần cửa sổ, đêm đã khuya, dòng xe vẫn chuyển động không ngờ. Vì bị bầu trời che đi nên tôi không nhìn thấy được các ngôi sao, thật thất vọng.

Trình Thụy ôm tôi từ đằng sau, nói: “Đan Tâm, không bằng…” Tôi giơ tay, ngăn hắn nói tiếp, tôi không muốn tổng kết với hắn những nguyên nhân vì sao cuộc hôn nhân này thất bại.

Hắn không nói gì nữa, vẫn ôm tôi từ đằng sau.

Tôi lấy nhẫn cưới ra, đặt vào tay hắn, nói: “Muốn giữ hay muốn ném đi đều tùy anh, chỗ em không thể giữ những thứ quý báu đến thế.”

Hắn cúi đầu.

Tôi lại xoay người đi, đối diện với cửa sổ.

Yên lặng một hồi, hắn hiểu rằng, tôi sẽ không nói chuyện cùng hắn nữa, rốt cục cũng động đậy thân thể, nhấc hành lý lên.

Tôi nghe thấy tiếng cánh cửa chuyển động, lòng như đao cắt, nước mắt bắt đầu chảy xuống. Đa tình từ xưa đả thương ly biệt.

Hắn đứng cạnh cửa, không vội đi. Hắn nói: “Đan Tâm, anh đi đây …”

Cánh cửa, rốt cuộc cũng khép lại.

Tôi chậm rãi quỳ trên mặt đất, dựa vào cửa sổ thủy tinh yên lặng khóc.

Quả nhiên, tôi nhớ hắn thật lâu, nhưng tôi sẽ không để thời gian trôi đi lãng phí chỉ vì chờ đợi và nhớ hắn.

Tôi nhớ đến lần đầu gặp hắn. Thiếu niên nhảy xuống từ trên sân khấu, tựa như một thiên thần lạc vào trái đất, ánh sáng ngọn đèn dầu trở thành những đám mây đầy màu sắc trong mắt ta.

Nhân sinh nếu mãi như mới gặp.

*Alps: Alps là một trong những dãy núi lớn nhất, dài nhất châu Âu kéo dài từ Áo, Italia và Slovenia ở phía Đông, chạy qua Ý, Thụy Sĩ, Liechtenstein và Đức tới Pháp ở phía Tây

*Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách

HẾT

Thêm Bình Luận