Chương 1

Kiếp trước, tôi và em gái lớn lên trong trại trẻ mồ côi, chúng tôi sống nương tựa vào nhau.

Năm 17 tuổi, có hai gia đình đến trại trẻ mồ côi cùng một lúc.

Một nhà là người bán thịt lợn ở chợ, một nhà khác là cặp vợ chồng doanh nhân nổi tiếng ở thành phố.

Em gái làm nũng đủ kiểu, cuối cùng đã thuyết phục được cặp vợ chồng doanh nhân đồng ý nhận nuôi nó.

Nhưng khi đến lượt tôi, em gái hung hăng đẩy ngã tôi, làm nũng với nhà doanh nhân: "Bố ơi, bố nhận nuôi một mình con không được sao?"

"Con không muốn phân chia sự cưng chiều của bố mẹ với người khác đâu."

Dù cho tôi là chị gái của nó.

Không còn cách nào khác, tôi được người bán thịt lợn nhận nuôi.

Nhưng không ai ngờ, chỉ trong hai năm, thời thế thay đổi.

Vợ chồng nhà doanh nhân phá sản, toàn bộ tài sản bị tịch thu, em gái cũng lưu lạc đầu đường.

Mà người đàn ông nhận nuôi tôi, mặc dù lúc đầu chỉ là người bán thịt lợn ở chợ, nhưng ngắn ngủi hai năm đã phất lên như diều gặp gió, trở thành ông chủ một tay che trời ở Kinh An.

Mà tôi mượn thế lực của ông ấy, trở thành Giám đốc Tập đoàn, ủy viên của Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc*, mọi người không ai dám bất kính với tôi.

(*政协: Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc là một cơ quan cố vấn chính trị của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.)

Nhưng mà em gái tôi đã nhân cơ hội đánh cắp tài liệu của công ty tôi, khi tôi bắt được con bé và áp giải nó về đồn công an. Nó chợt nhào lên vô lăng, điên cuồng đấm đá tài xế. Miệng còn hét lên: "Tô Lệ, con ch/ó này, không phải chỉ là đi theo ông bố tốt thôi sao!"

"Dựa vào cái gì cuộc sống của chị tốt hơn tôi? Tôi không cam tâm!"

"Nếu chị đã muốn đưa tôi vào tù, vậy thì lấy mạng đổi mạng đi!"

...

RẦM một tiếng, chiếc ô tô lao qua hàng rào bảo vệ trên cao, rơi xuống hào*.

(护城河: Hào: rãnh rộng và sâu dùng làm vật chướng ngại, công sự chiến đấu, hoặc để đi lại, vận chuyển được an toàn.)

Tôi và một cảnh sát viên c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy em gái đang làm nũng, kéo tay một ông chú.

"Chú ơi, xin chú nhận nuôi cháu đi."

"Cháu ăn rất ít, lại rất nghe lời, nhất định sẽ không làm chú phiền lòng."

Mà ông chú này chính là ông bố đã nhận nuôi tôi ở kiếp trước.

Nghe vậy tôi không khỏi bật cười, liếc mắt là có thể đoán được ý nghĩ của nó.

Quả nhiên nó cũng trùng sinh, hơn nữa còn muốn giành bố nuôi trước tôi, sau đó cướp đi cuộc sống huy hoàng của tôi ở kiếp trước!

Sắc mặt người phụ nữ trang điểm xinh đẹp bên cạnh hơi khó xử, nói với em gái: "Tiểu Vinh, nhà chúng ta rất giàu có, cô cũng sẽ rất yêu thương con, đến nhà cô hưởng phúc không tốt hơn sao?"

Em tôi nghe được câu này, biểu cảm giống như nhìn thấy quỷ, "Hừ" một tiếng, nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

"Nhà bà sắp phá sản, tôi có thể hưởng cái phúc gì!"

Nó quay đầu cười híp mắt, ôm lấy cánh tay người đàn ông bán thịt lợn:

"Chú Chu Thiên, không biết tại sao thấy chú, cháu cảm thấy rất là thân thiết."

"Thiên đình chú đầy đặn*, tương lai nhất định sẽ phất lên như diều gặp gió."

(天庭饱满: Thiên đình đầy đặn: mô tả những người có tướng mạo tốt. Trong Nhân tướng học, cằm là nơi thể hiện khả năng thu nạp nhiều thứ, như tiền bạc hoặc phúc khí.)

"Xin chú đấy, nhận nuôi cháu đi. Cháu nhất định sẽ làm một cô con gái ngoan ngoãn và nghe lời."

Tôi thực sự muốn cười to.

Kiếp trước người coi thường người bán thịt lợn là nó.

Nhổ nước bọt vào mặt ông ấy cũng là nó.

Chỉ vì biết tương lai người đàn ông này sẽ trở thành ông chủ lớn, nên mới có thể uốn gối hèn hạ như vậy.

Sống lại một đời, lúc này tôi mới thật sự nhìn rõ bộ mặt của em gái tôi.

Có lẽ đây là lần đầu tiên người bán thịt lợn Chu Thiên được người khác tâng bốc, bàn tay mập mạp nắm lấy tay em gái, cười lớn nói: "Được! Từ hôm nay trở đi con chính là con gái của Chu Thiên ta!"

Mà chồng của người phụ nữ xinh đẹp tức giận: "Nguyền rủa nhà chúng ta phá sản? Con nhỏ mà lòng dạ đã xấu xa như vậy? Vợ, đi, chúng ta không nhận nuôi nữa!"

Em gái Tô Vinh chớp mắt, đột nhiên khóc, tội nghiệp nói: "Ông Triệu, cháu xin lỗi, cháu nói sai rồi."

Nó đẩy tôi về phía trước.

"Cầu xin hai người nhận nuôi chị gái cháu. Sau này chị ấy chắc chắn sẽ báo đáp lại hai người thật tốt."

Ông Triệu rất tức giận nhưng bà Triệu lại mềm lòng.

Viện trưởng vừa thấy có hi vọng liền lập tức đứng cạnh ra sức thuyết phục.

Thế là họ quyết định nhận nuôi tôi.

Tôi được họ đưa về nhà, ăn xong bát hoành thánh nóng hổi, tôi liền gọi "Bố, mẹ".

Sau bữa tối, tôi gửi tin nhắn cho Tô Vinh: "Đi theo ông bố kiếp trước của chị, em cho là có thể trải qua những ngày tháng tốt lành sao?"

Tô Vinh lập tức phản hồi lại tin nhắn: "Tô Lệ, chị cũng trùng sinh?"

"Chẳng sao, dù gì người nhận nuôi tôi là Chu Thiên."

"Một năm sau nhà họ Triệu sẽ phá sản, chị chờ đến lúc ngồi vỉa hè ăn xin đi, ha ha ha."

Đọc tin nhắn của nó, tôi không khỏi cười thầm trong lòng.

Khả năng là nó không biết, kiếp trước Chu Thiên phất lên như diều gặp gió là bởi vì tôi.

Kiếp này không có tôi thì đến khi lúc chết ông ấy cũng chỉ là người bán thịt lợn ở chợ thôi.

Cho nên ảo tưởng tươi đẹp của nó đã tan tành ngay từ ngày đầu tiên

Nhưng tôi sẽ không nói.

Để viên đạn bay thêm một thời gian nữa vậy.