Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Sinh Tựa Lục Bình

Chương 1

Ta là Tự Như Vi, là nữ nhi của Thái phó phủ lừng lẫy Kinh thành.

Vào yến tiệc Trung thu, ta cứu được tiểu công chúa Hoành Dương suýt nữa trượt chân rơi xuống nước.

Thái hậu khen ta phẩm tính ôn hòa thiện lương, tài mạo song toàn, khiến cho bà rất hài lòng về ta.

Một đạo ý chỉ đem ta gả cho Niếp Hàn Sơn, là Trấn Bắc vương đương triều thanh danh hiển hách.

Sắc mặt ta tái nhợt, thiếu chút nữa đã té ngã, vội vàng quỳ gối. “Như Vi tài hèn học ít, thực không xứng với Trấn Bắc vương, xin thái hậu nương nương thu hồi ý chỉ.”

Ai cũng biết trong hậu viện vương phủ có một nữ tử, chính là người trong lòng Trấn Bắc vương được đưa từ chiến trường về.

Hắn cũng từng nói đời này sẽ không cưới thê nạp thϊếp, muốn cùng nàng ta một đời một kiếp một đôi người.

Kết hôn trong hoàn cảnh này…

Ta lén liếc mắt nhìn hắn, quả nhiên thần sắc âm trầm, khuôn mặt cũng đột nhiên đen lại.

Sau đó, phụ thân và mẫu thân vì buồn lo cho ta mà hơn nửa tháng trời đều ngủ không ngon giấc.

Thậm chí cũng đã trình lên bệ hạ nhưng đều bị trả về.

Ta vốn cho rằng Trấn Bắc vương sẽ chủ động từ hôn, nhưng cuối cùng hắn lại im lặng không nói một lời.

Vào ngày đại hôn, phu thê làm lễ đối bái.

Một nha hoàn từ ngoài cửa vội vàng chạy tới, nàng ta lảo đảo rồi ngã nhào trên đất:

"Vương gia! Vương gia! Ngài mau đi xem! Liễu di nương... Liễu di nương đột nhiên lên cơn đau tim, sắp không xong rồi."

Sắc mặt Niếp Hàn Sơn biến đổi, hắn lập tức ném lụa đỏ trên tay xuống. Rồi hắn phất tay áo bỏ đi dưới ánh mắt khϊếp sợ của tất cả tân khách, bỏ lại một mình ta ở chỗ thành thân. Xuyên qua tấm khăn hỉ trùm đầu, ta nhìn thấy hắn một thân hồng y ngày càng xa dần, tay nắm lụa đỏ cũng trở nên lạnh lẽo.

Tân lang đã đi rồi, cũng không bái đường được nữa, ta vén hỉ khăn ở trên đầu xuống.

Giữa lúc bọn họ còn nghĩ rằng ta sẽ tức giận bỏ đi, thì ta chỉ mỉm cười.

Rồi ta lấy danh nghĩa Trấn Bắc vương phi để tiếp đón tân khách dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Thái hậu chỉ hôn, bệ hạ tác thành, cửa hôn sự của ta và Trấn Bắc vương Niếp Hàn Sơn cũng không chỉ đơn giản là việc kết thân giữa hai nhà, không thể gây ra thị phi. Đối với chuyện này phụ thân ta cũng không tránh được.

Những người ở đây cũng càng không thể đắc tội với Trấn Bắc vương và Tự gia, dù có những suy nghĩ khác lạ nhưng cũng không dám làm to chuyện, đều đồng loạt đến tiền viện để nhập tiệc.

Chỉ có huynh trưởng của ta là tức giận, nhất quyết muốn lấy lại công đạo cho ta, nhưng bị ta kéo lại "Ca ca đừng đi! Không có việc gì."

"Mới là đại hôn mà hắn dám làm nhục muội!"

"Muội và hắn vốn không phải là phu thê bình thường, càng không nói tới lưỡng tình tương duyệt. Trước khi thành thân thì muội cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, xưa nay được mấy người phu thê trăm năm ân ái chứ. Thực ra tương kính như tân cũng là một cách ở chung."

"Hôm nay hắn đã tát vào mặt muội, nhưng cũng là tát vào thể diện của bệ hạ và thái hậu nương nương. Không cần ca ca phải ra tay, bệ hạ và thái hậu nương nương tất sẽ tự có quyết định."

Ca ca cắn răng thở dài, sau đó nhìn ta thương tiếc: "Nhưng mà… Vi Vi, như thế này thì quá tủi thân cho muội rồi."

Ta khẽ thở dài một hơi, lắc đầu rồi không nói nữa.

Sau đó nha hoàn của ta bẩm báo lại, phụ thân và ca ca cũng không cho Niếp Hàn Sơn được yên ổn. Hắn cũng tự biết mình sai nên im lặng không nói câu nào.

Buổi tối hôm đó, hắn rốt cuộc đã bước vào phòng tân hôn. Đáng lẽ phải có rượu giao bôi, nghi thức vén hỉ khăn của tân nương,... nhưng đều bị ta phân phó người hầu dọn dẹp hết. Ngay cả những vật hỉ trên giường như đậu phộng, hạt sen, long nhãn,... cũng bị dọn sạch sẽ không chừa lại chút gì.

Nến đỏ cháy rực rỡ, ngọn đèn dầu mập mờ, trước mắt toàn là màu đỏ, hoàn toàn đối lập với khuôn mặt lạnh như băng của hắn.

Ta ngồi ở trước bàn trang điểm, sai nha hoàn thϊếp thân là Hổ Phách giúp ta gỡ tóc, khi có người vào cửa thì ta quay đầu lại "Vương gia, Liễu di nương còn ổn không?"

Hắn ngồi xuống trước bàn, sắc mặt mờ mịt dưới ánh đèn. Hắn dường như có chút áy náy, chỉ trầm mặc một lát rồi mới lên tiếng.

“Nhu Nhi vẫn luôn ốm yếu, chuyện hôm nay nàng ấy cũng không phải cố ý. Là do hai ngày trước gặp phải gió độc, cũng là nha hoàn cẩn thận nên mới báo với ta. Bản vương thay mặt nàng ấy tạ lỗi với phu nhân, hôm nay khổ cho phu nhân rồi.”

"Lời này của Vương gia, ta không dám nhận." Ta thu liễm nụ cười trên mặt, sau đó nhìn hắn rồi nói tiếp.

"Vương gia và ta đều rõ ràng, cửa hôn sự này là do bệ hạ và thái hậu nương nương hạ chỉ. Ta biết Vương gia đã có người trong lòng, cũng không định tranh giành gì với nàng ta. Chỉ là việc đã đến nước này, từ nay ta sẽ xử lý tốt chuyện trong phủ, hoàn thành chức trách của một thê tử. Những thứ khác ta không mong cầu gì hơn, nhưng ta hy vọng có thể sống an ổn qua ngày ở chính viện, xin Vương gia thành toàn."

Vốn là đôi bên không tình không nguyện, lại còn ra vẻ với nhau làm gì. Chẳng bằng phân rõ địa bàn ra, cả hai cùng sống nhẹ nhàng thoải mái. Như vậy cũng khá công bằng, có lẽ cũng rất đúng ý định của Niếp Hàn Sơn.

Quả nhiên, lông mày hắn hơi nhíu lại, hắn nhìn khuôn mặt tươi cười của ta dưới ánh nến đỏ rồi trầm giọng: "Bản vương sẽ cho nàng đầy đủ thể diện."

"Đa tạ vương gia."

Dứt lời, ta cũng không nói thêm gì nữa, chỉ bảo Hổ Phách tiếp tục gỡ mũ phượng trên đầu ta, cả vai và cổ ta cũng trở nên đau nhức.

Niếp Hàn Sơn cũng là một thân mùi rượu, hắn ngồi một lúc rồi tự giác đi ra phía sau tắm rửa.

Lúc hắn đi ra thì ta đã tìm được một quyển du ký rồi rảnh rỗi dựa vào đầu giường đọc sách, không có chút e thẹn nào của tân nương tử đối với phu quân.

Niếp Hàn Sơn cũng có chút mệt mỏi, hắn nhìn ta rồi tự mình lên giường, kéo chăn gấm đắp lên người.

Giường cưới bách điệp khắc hoa này là do mẫu thân chuẩn bị cho ta xuất giá, cố ý mới đại sư Tô của Giang Nam làm trong một năm rưỡi mới hoàn thành.

Ngoại trừ tinh xảo thì đặc điểm duy nhất chính là rất lớn, cho dù hai người nằm thì vẫn còn rộng rãi.

Thấy người đã ngủ rồi, trời cũng không còn sớm, ta đặt sách xuống rồi bò ra khỏi giường định thổi tắt nến long phượng.

"Nàng làm gì vậy?" Hắn khó hiểu nhìn ta.

Theo tập tục trong kinh, nến long phượng phải được thắp trong đêm động phòng hoa chúc cho tới bình minh, ngụ ý phu thê ân ái, trăm năm hòa hợp.

Nhưng ta và hắn thì lại không cần những thứ này.

Ta chậm rãi bò trở lại bên giường, kéo thêm một cái chăn gấm đắp lên người rồi nhẹ giọng nói: "Có ánh sáng, ta ngủ không được."

Ta nhấc người và cách xa Niếp Hàn Sơn một khoảng lớn.

Tuy là đêm động phòng hoa chúc, nhưng chúng ta dường như đã hiểu được một sự ăn ý không nói thành lời.

Niếp Hàn Sơn sẽ không chạm vào ta, trước khi kết hôn ta đã sớm dự liệu chuyện này, thậm chí bây giờ ta còn có chút dễ chịu.

Ta chỉ nhìn chằm chằm tấm lụa đỏ trên đầu giường, trong lòng khó tránh khỏi sầu muộn.

Thiếu nữ vốn có nhiều tâm sự, lập gia đình cũng xem như là lần thứ hai được đầu thai. Ta cũng từng nghĩ xem phu quân tương lai của mình sẽ như thế nào, cao hay thấp, béo hay gầy, quả cảm hay là hào hoa phong nhã?

Ta với hắn sẽ như đôi oan gia hoan hỉ, hay là ân ái như cha và mẫu thân, hay là cử án tề mi, coi nhau như khách.

Hôm nay đều có đáp án, phu quân của ta văn tài võ lược cái gì cũng giỏi, chỉ là hắn đã có người khác trong lòng.

Tranh giành tình cảm từ một người không yêu mình là một chuyện rất ngu ngốc.

Lòng người luôn thiên vị, cho dù có vì hắn làm bao nhiêu chuyện thì trong mắt hắn sẽ chỉ là phiền phức.

Cứ như vậy đi, không cần thương yêu, nhưng cần thể diện.

Trong bóng tối, ta nhắm mắt ép mình chìm vào giấc ngủ, nước mắt từ từ lăn dài trên khóe mi.

Không lâu sau thì đột nhiên có tiếng gõ cửa lớn, kèm theo tiếng cãi vã kịch liệt.

Ta nhíu mày rồi cao giọng "Hổ Phách, xảy ra chuyện gì?"

“Triệu ma ma của Phương viện xông vào, nói là Liễu di nương khó chịu, nhất định muốn đi tìm Vương gia.” Hổ Phách vừa tức giận vừa lo lắng.

Niếp Hàn Sơn xoay người muốn đứng dậy: "Bản vương đi xem."

Hắn tiến lên một bước, ta liền dùng sức kéo tay hắn lại:

“Ta biết Vương gia sủng ái Liễu di nương. Nhưng hôm nay bái đường, Vương gia đã làm mất hết thể diện của ta trước mặt mọi người. Ngài sau này muốn đi đâu thì ta không quản được, nhưng xin ngài ở lại đêm nay. Ta cũng là cô nương trong sạch, được phụ mẫu và ca ca nâng niu trong tay mà lớn lên, mong rằng Vương gia cho Tự gia chúng ta chút mặt mũi.”

Ta yên lặng nhìn hắn rồi nắm cánh tay của hắn thật chặt, chặt đến mức có thể cảm nhận được cơ bắp căng cứng. Ta một bước cũng không nhường, cố tình nhấn mạnh từng chữ.

"Vương gia mới vừa rồi còn nói sẽ cho ta thể diện, việc này để cho ta xử lý, Vương gia ngủ trước đi."

Không đợi hắn trả lời, ta xuống giường trước rồi thắp đèn. Ta mặc giá y hoa lệ vào trên người, cố ý đi trước mặt hắn như một lời nhắc nhở.

Niếp Hàn Sơn cũng không đi nữa mà quay trở lại bên giường.

Ta đẩy cửa đi ra ngoài, âm thanh ồn ào biến mất, hiển nhiên mọi người không ngờ rằng lại là ta chứ không phải Vương gia. Triệu ma ma cũng thất kinh.

"Phu nhân."

Ta nhìn mọi người một vòng, ánh mắt dừng lại ở Triệu ma ma cùng tiểu nha hoàn vài giây, không chờ bọn họ mở miệng thì ta đã phân phó:

"Hổ Phách cầm lệnh bài của ta đi mời Triệu thái y đến xem bệnh cho Liễu di nương, mặt khác Triệu ma ma gây náo loạn giữa đêm khuya thì phạt ba mươi đại bản, nhốt vào phòng chứa củi, đợi ngày mai xử lý."

Hổ Phách nhoẻn miệng cười: "Vâng ạ."

Một bà tử ở bên cạnh hơi do dự "Phu nhân, ngày đại hôn mà thấy m.áu thì sợ là không lành."

Ta cười lạnh một tiếng:

"Đúng vậy! Các ngươi cũng biết đây là đại hôn của Vương gia và bản vương phi, thế nào lại để cho một bà tử không biết lễ nghĩa ở bên ngoài gây nháo loạn. Ta không ngờ quy củ của Trấn Bắc vương phủ lại như vậy đấy, lôi xuống!"

Thấy ta nổi giận, mọi người bắt đầu ra tay, Triệu ma ma trước khi bị kéo đi còn không cam lòng kêu lên: "Vương gia! Vương gia!"

Có lẽ là phiền phức, giọng nói lạnh lùng của Niếp Hàn Sơn từ bên trong truyền ra: "Vả miệng."

Lời này vừa dứt, có người liền chặn miệng của bà ta lại, nhanh chóng lôi bà ta xuống phòng chứa củi.