Chương 12: Cổ Trạch

“Ô ô ô”

Điều đáng nói là, miệng bọn họ bị bịt kín nên không thể nói chuyện.

Hoa Mông bước tới cởi bỏ miếng vải trắng trong miệng bọn họ, có chút cảm thán nhỏ giọng nói: “Cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy NPC ở cái lĩnh vực đáng chết này.”

Trong cổ trạch âm u ngoại trừ du khách thì không có ai có thể nói chuyện, loại tình huống này hiển nhiên là lần đầu tiên Hoa Mông gặp phải, người không biết còn khiến lòng người hoảng hoạn.

“Tôi tên Từ Nguyên Lương, là chủ nhân của đại trạch này. Các người mau cứu tôi ra ngoài, mặc kệ là muốn cái gì ta đều sẽ cho các người, tôi có rất nhiều tiền, đặc biệt nhiều tiền, tin tôi đi.”

Hoa Mông dù sao cũng là tay già đời, thế nên anh ta không vội vàng đáp ứng, mà là trước hỏi chuyện: “Chúng tôi phải biết nơi này đã xảy ra chuyện gì đã.”

Từ Nguyên Lương nuốt một ngụm nước bọt nói: “Tôi có một đứa cháu trai, sau khi anh hai bị bệnh qua đời, tinh thần của trở nên không được bình thường. Một đoạn thời gian trước nó hạ dược vào trong nước uống, khiến mọi người hôn mê, gϊếŧ chết tất cả người hầu trong nhà, còn cầm tù tôi và mẹ nó ở chỗ này, đúng là tên điên! Các người yên tâm, chỉ cần thả tôi ra ngoài, ta sẽ có biện pháp đối phó với nó.”

Các du khách nhìn nhau, cho nên lĩnh vực này bối cảnh chính là câu chuyện một tên sát nhân biếи ŧɦái tinh thần không bình thường tàn sát toàn bộ người trong Từ trạch?!

Hai người bị cầm tù trên chân đều mang xiềng xích, dây xích thô to, hạn chế bọn họ chỉ có thể hoạt động trong một phạm vi nhất định.

Hoa Mông muốn nâng xích lên kiểm tra, Từ Nguyên Lương vội vàng ngăn cản anh ta: “Muốn mở xiềng xích cần phải có chìa khóa, cho dù có thể chém đứt nó, cũng sẽ kinh động tới cháu trai của tôi, chúng ta vẫn không thể ra ngoài được.”

Hoa Mông: “Vậy lúc chúng tôi đi tìm chìa khóa, cháu trai ông phát hiện cửa mật thất đã mở ra thì chúng ta vẫn phải gặp tao ương.”

Người phụ nữ vẫn luôn trầm mặc bấy giờ mới mở miệng: “Tôi hiểu con tôi, nó rất thích ở trên lầu 3, chỉ cần không gây ra tiếng động lớn, nó sẽ không xuống dưới.”

Đến lúc này, Cố Hề Lịch đã xác định, hai người này một kẻ đều không thể tin, người hầu ở cổ trạch xác thật hẳn là bị Từ Hành gϊếŧ chết, chính là Từ Hành tinh thần tuyệt đối bình thường, hắn rõ ràng biết mình đang làm gì, còn người bệnh tâm thần là không thể chịu trách nhiệm cho hành động của mình .

Từ Nguyên Lương hiển nhiên hiển nhiên không có cách nào đối phó với một người như vậy.

Tiếp tục hỏi tiếp thì bọn họ cái gì cũng không chịu nói, hai người ngậm chặt miệng, như thể trước khi chưa tìm ra họ tuyệt đối không hợp tác.

Lúc này Cố Hề Lịch có thiên phú lực tương tác rốt cuộc được nhớ tới, Hoa Mông bảo cô đi thử một lần, vừa vặn Cố Hề Lịch cũng xác thật có điều muốn hỏi.

Cố Hề Lịch tiến tới nói: “Kỳ thật chúng tôi cũng có thể mặc kệ hai người.”

Hoa Mông liếc mắt nhìn cô một cái, ráng nín không cắt ngang lời cô. Nếu đắc tội NPC, là một chuyện thực phiền toái, người bình thường sẽ không nói chuyện với NPC không khách khí như vậy.

Từ Nguyên Lương nhìn cô một cái, thái độ dịu đi, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn nói: “Chúng tôi không ra được, các người cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện rời khỏi Từ trạch.”

Được rồi, chìa khóa này vẫn cần phải tìm. Hai người này hẳn là chính là mấu chốt của việc các du khách có thể lên lầu 3 hay không, hiện tại tình huống này khá hơn nhiều so với việc cứ luôn chui vào ngõ cụt trước đó.

Cố Hề Lịch: “Hai người biết chìa khóa ở đâu không?”

Người phụ nữ nghĩ nghĩ nói: “Hẳn là ở trong phòng tôi.”

Căn phòng của vị đại phu nhân Từ trạch này chính là căn ở gần mật thất, chỗ đó đã bị lục tung rất nhiều lần, vài người còn muốn tháo ga trải giường lột vỏ chăn tìm xem. Tuy nhiên, ngay từ đầu Cố Hề Lịch đã tỏa định một mục tiêu, đó là nơi duy nhất vẫn chưa bị lục soát, ngăn tủ cuối cùng ở phòng tắm, vì lúc ấy ánh mắt nữ quỷ trong gương dị thường nên cô không kéo ngăn kéo đó ra.

Không ngoài sở liệu, bên trong xác thật là có một xâu chìa khóa, trước khi rời đi, Cố Hề Lịch cầm giá nến chiếu chiếu vào trong hắc động bên trong gương, nhìn rõ tình huống bên trong, tay cô khẽ run lên.

—— thi thể nữ quỷ biến mất.

Kiều Nguyên Bân: “Sao thế?”

Cô ấy cũng thấy được tình huống bên trong hắc động, lo lắng nhìn nhìn khắp nơi, không thấy có gì bất thường nhưng trong lòng vẫn thấy rợn cả tóc gáy, lôi kéo Cố Hề Lịch: “Chìa khóa nếu tìm được rồi thì đi thôi! Chúng ta nhanh rời khỏi nơi này thôi.”

Tuy rằng nữ quỷ lớn như vậy, không có khả năng giấu ở trong phòng mà không ai phát hiện, nhưng dù sao nó cũng là quỷ, ai biết còn có thủ đoạn gì khác hay không, nhìn thấy ánh rạng đông rời khỏi lĩnh vực ở ngay trước mắt, tốt hơn vẫn nên cẩn thận một chút.

Cố Hề Lịch nhỏ giọng hỏi: “Lời hai người kia nói có thể là giả không?”

Kiều Nguyên Bân: “Thường thì không, thông tin quan trọng như thế này nếu là giả, tương đương với việc chúng ta tuyệt đối không có khả năng rời khỏi. Vong Linh Lĩnh Vực là nơi dựa vào quy tắc, cho nên bọn họ nhiều nhất chỉ giấu giếm một ít tin tức.”

Là một chuyên gia nói dối, Cố Hề Lịch rất rõ ràng, giấu giếm cũng là một loại lừa gạt, ở một mức độ nào đó nó không khác gì nói dối, cô giấu giếm thành công cũng là có thể đạt được năng lượng.

“Giấu giếm……”

Vẻ mặt của Cố Hề Lịch biến đổi, giật mạnh tay cô ấy: “Chị Kiều, chị có tin em không?”

Kiều Nguyên Bân bị cô làm cho hoảng sợ, gần như buột miệng thốt ra: “Chị đương nhiên tin tưởng em.”

Bởi vì cách Cố Hề Lịch rất gần, thế nên Kiều Nguyên Bân thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của cô, điều này khiến Kiều Nguyên Bân phi thường bất an.

Cô ấy ý thức được Cố Hề Lịch có thể đã phát hiện ra điều gì đó, phát hiện này rất quan trọng.

Giờ phút này Cố Hề Lịch lại suy nghĩ, liền tính trước kia chưa gặp qua NPC nói dối, vậy đến phiên cô thì sẽ gặp, mỗi một câu Từ Nguyên Lương đều không thể tin.

Hoa Mông đi vào mở khóa, nhiều chìa quá, phải thử từng cái một.

Từ Nguyên Lương cấp bách nhìn chằm chằm anh ta mở khóa, vặn vẹo cổ tay nói: “Lát nữa các người đi cùng tôi! Cháu trai tôi sẽ không thật sự gϊếŧ tôi, đi theo tôi các người sẽ an toàn.”

Vào thời điểm hai người bọn Từ Nguyên Lương bước ra khỏi địa lao, tất cả mọi người đều có thể cảm giác được, có thứ gì đó đã xảy ra biến hóa. Như thể đổ nửa chậu nước vào chảo dầu đang sôi, dầu bắn tung tóe khắp nơi, bầu không khí tràn ngập khẩn trương. Tiết tấu tiếng bước chân là đáng sợ nhất, phảng phất như đang đạp vào lòng mọi người.

Rất dễ phân biệt, tiếng bước chân là từ lầu 3 truyền đến.

Từ Nguyên Lương hai mắt trừng to như chuông đồng: “Nó tới rồi, chạy mau!”

Mọi người theo ông chạy về phía đầu cầu thang, Từ Nguyên Lương dẫn mọi người chạy xuống lầu một.

Kiều Nguyên Bân cũng chạy xuống theo, lại bị Cố Hề Lịch túm lại, bởi vì tinh thần căng chặt không chú ý bị cô kéo lên cầu thang dẫn lên tầng 3.

Lúc này mà lên lầu, chính là phải đối mặt trực diện với “Nó”, Kiều Nguyên Bân rất muốn hỏi Cố Hề Lịch có phải phát điên rồi không, đương lúc hoảng sợ thì thấy được biểu tình nghiêm túc chưa bao giờ có của Cố Hề Lịch, câu chất vấn bị nuốt vào trong bụng. Cô ấy gần như là lảo đảo bị Cố Hề Lịch kéo chạy lên trên, thậm chí bởi vì không rõ nguyên do mà còn có chút kháng cự, dưới loại tình huống này, Cố Hề Lịch còn có thể mang theo cô ấy chạy trốn bay nhanh, tại sao cô ấy lại không biết Cố Hề Lịch có sức lực lớn như vậy?

Liền tính nhiều bậc thang như vậy, trước sau gì cũng phải đối mặt.

Tòa nhà lớn làm sao! Cầu thang thực ra không hẹp nhưng giờ phải để ba người đi qua cùng một lúc.

Xuống lầu đương nhiên là lĩnh chủ Từ Hành, hắn nhìn thấy Cố Hề Lịch chạy lên phía đối diện, một tia tức giận nhanh chóng hiện lên trong mắt.

Cố Hề Lịch bị ánh mắt kia quét tới, lông tơ thẳng dựng, gần như cho rằng BOSS không màng tình huống phía dưới, muốn trước lộng chết nàng.

Ai mẹ nó biết con tiểu quỷ kia chính là đại BOSS, giờ chọc giận người ta, đành chịu thôi!

Cố Hề Lịch nỗ lực dựa vào thành lan can, chợt trên mặt đau buốt, triệt để cùng đại BOSS lướt qua nhau. Vừa mới rồi bàn tay mang găng tay trắng của tên gia hỏa kia lướt qua cằm cô, khẳng định chảy máu rồi, mẹ nó.

Cố Hề Lịch thật sự không nhịn được quay đầu lại, phát hiện Từ Hành cư nhiên còn đứng trên cầu thang chưa đi, trên găng tay trắng tinh có một vệt máu đỏ tươi.

Không đuổi theo tù nhân chạy trốn, đứng đây nhìn máu cô lộ ra nụ cười biếи ŧɦái như vậy là muốn quậy cái gì.

Nếu đại cừu nhân và người xa lạ cùng nhau chạy trốn, trước đuổi theo kẻ nào?

Cố Hề Lịch đã đoán trước được kết quả này, Cầu thang lầu 3 có vấn đề, hơn phân nửa là bởi vì Từ Hành ở lầu 3. Hiện tại nó không rảnh làm sự tình, các cô tự nhiên có thể thuận thuận lợi lợi.

Kiều Nguyên Bân thẳng đến chạy hết cầu thang, chính thức tới lầu 3 mới phản ứng lại, nhìn tình huống vừa rồi cũng biết cách làm của Cố Hề Lịch là đúng, BOSS bỏ qua họ, mà là đi tìm người ở lầu một. Người đi theo Từ Nguyên Lương xuống lầu một đều bị gã ta hố chết. Ban nãy chỉ mới nhìn BOSS một cái, chân cô ta đã mềm nhũn, không hề nghi ngờ kia chính lĩnh chủ của lĩnh vực này.

Nói thật, lĩnh chủ trông như thế nào, cô ta căn bản không biết.

Khí thế cường như vậy, đủ để người ta xem nhẹ vẻ bề ngoài của hắn, trong mắt Kiều Nguyên Bân, hắn chính là đống khí đen đang chuyển động.

Cô ấy đã từng nghe qua, lĩnh chủ hình người đáng sợ hơn rất nhiều so với quái vật lĩnh chủ, đến bây giờ cô ấy mới chỉ gặp qua duy nhất lĩnh chủ hình người này mà thôi.

Lầu 3 trắng xoá một mảnh, sàn nhà, vách tường, trần nhà đều là thuần sắc trắng, nơi này cùng hai tầng dưới cổ trạch căn bản không giống như ở cùng một không gian, chỉ có một cái ghế ở nơi trống rỗng này , Cố Hề Lịch giơ nến lên cao hơn, liền phát hiện một cổ thi thể treo trên không trung.

“Đây là…… Mẫn Tam Húc!”

Kiều Nguyên Bân kinh ngạc bịt miệng.

Thi thể Mẫn Tam Húc ở chỗ này, vậy vẫn luôn đi theo bên cạnh bọn họ là cái gì?

Cố Hề Lịch chú ý tới, trên thi thể này không có mắt kính, bởi vì mắt kính của hắn ta là đồ vật nó cần phải cầm đi.

Cho nên ba du khách đi đi thăm dò lầu 3 lúc đó đều đã chết, kẻ xuất hiện ở bên ngoài tiểu thính không phải là Mẫn Tam Húc, số lượng du khách sống sót từ lâu đã giảm xuống còn sáu người, thói quen đẩy mắt kính không phải là thay đổi, mà là bởi vì nó căn bản không phải là Mẫn Tam Húc thật sự, không ăn cơm cũng không phải bởi vì không đói bụng, mà là không thể ăn.

“Đệt”

Kiều Nguyên Bân oán hận mắng một câu, quả thực không dám tưởng tượng cô ấy lại ở với một thứ không biết là gì lâu như vậy ……

Cố Hề Lịch không bị sốc nhiều như cô ấy, cô xoay người hỏi Kiều Nguyên Bân: “Chị Kiều, chị biết làm bánh bao không?”

Kiều Nguyên Bân: “…… Biết”

Cố Hề Lịch vui mừng: “Nếu có duyên gặp lại, chị làm cho em ăn nhé.”

Kiều Nguyên Bân: “Hả?”

Cố Hề Lịch: “Vì gia tăng tỷ lệ chạy trốn, chúng ta tách ra thôi!”

=…… =

[ Phòng phát sóng trực tiếp của Cố Hề Lịch ]

【 các người mau xem, giao diện thông tin cơ bản của Tiểu Cố nhiều thêm một cột……】

Tên họ: Cố Hề Lịch *

Tuổi: 20 tuổi *

Thiên phú: Nói dối *

Giới thiệu thiên phú: Cô là kẻ đại lừa đảo, trong miệng không có một câu nói thật *

Thích nhất đồ ăn: Bánh bao thịt

【 Cột này cư nhiên không đánh *, một lời khó nói hết 23333】