Chương 15: Cổ Trạch (xong)

Thời gian Cố Hề Lịch tỉnh lại không quá nhiều, cô vẫn luôn suy nghĩ, khi nào là thời cơ tốt nhất để ra tay? Hiện tại cô muốn thương tổn một nhân loại dễ như trở bàn tay, nhưng thương tổn nhân loại trong ảo ảnh kết quả duy nhất cô nhận được chỉ là lĩnh chủ tỉnh lại. Dựa vào việc hốt hoảng trong chốc lát sau khi lĩnh chủ thoát ly ảo cảnh, cơ hội thành công là rất thấp, gần như là không có.

Cô muốn có được một món đồ rất quan trọng —— trái tim của vong linh.

Món đồ này chính là trái tim của vong linh lĩnh chủ, cô phải thành công móc trái tim ra khỏi l*иg ngực Từ Hành. Cố Hề Lịch không tự đại đến mức lần đầu tiên tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực đã muốn trộm trái tim của lĩnh chủ, nơi này hơi chút vô ý liền sẽ như chó gặm bùn, du khách bình thường chỉ hy vọng không đối mặt với lĩnh chủ, có thể chạy liền chạy, có thể thuận lợi sống sót trốn thoát đã không tồi. Muốn móc được trái tim lĩnh chủ, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nguy hiểm càng lớn, lợi ích càng nhiều, trái tim vong linh xác thật là đồ tốt.

Nhân loại có được thiên phú, giống như được ban ân, thiên phú của mỗi người đều không giống nhau, tự nhiên có mạnh yếu khác nhau. Dù là mạnh hay yếu, khi nhân loại có được, thì sẽ phát hiện có vô số điều kiện hạn chế khi sử dụng.

Tỷ như nói cần phải khiến người khác từ tận đáy lòng tin tưởng lời nói dối, mới có thể thu thập được một ít năng lượng, bạn không thể là chính mình, đó là yêu cầu cơ bản để thu thập năng lượng, đây chỉ là điều kiện dễ đạt được nhất trong số những điều kiện.

Cố Hề Lịch có thiên phú rất cường đại, nhưng điều kiện để sử dụng năng lực thập phần hà khắc, đếm sơ sơ có tận mấy trăm điều.

Người tôi đồn rằng lấy được trái tim vong linh có thể ngẫu nhiên xóa bỏ một vài điều kiện, người không có năng lực thiên phú khi đạt được trái tim vong linh có thể kích phát thiên phú.

Tôiy áo Cố Hề Lịch bị kéo lấy, sốt cao làm Từ Hành thần trí không rõ: “Cô còn thất thần, không cảm thấy tôi đáng thương sao?”

Phẩm chất cơ bản của một sát thủ, chính là không được mềm lòng với mục tiêu.

Bà tiên đỡ đầu: “Nói bậy, tôi là một người phi thường có tâm đồng tình.”

Từ Hành: “Bà tiên đỡ đầu chẳng lẽ không nên giúp đỡ bạch mã hoàng tử sao? Đau khổ sẽ chỉ khiến tôi càng them xấu xa, cô giúp đỡ sẽ để tôi hiểu được ý nghĩa của thiện lương.”

Từ Hành quả nhiên là là một tiểu quỷ rất hiểu nhân tâm, dần học được cách tỏ ra yếu đuối với Cố Hề Lịch.

Bà tiên đỡ đầu: “Nhiệm vụ của tôi không phải là dùng tình yêu để cảm hóa cậu.”

Từ Hành kinh hãi: “Cô có nhiệm vụ?”

Bà tiên đỡ đầu: “Ừ, tôi tới là để xem cậu làm trò.”

Từ Hành: “……” Hắn nên chịu đựng đi, bởi vì tức chết rồi cũng không ngủ được.

Từ Hành ốm liên miên non nửa tháng, gầy đến độ không ra hình người. Đám người hầu bỏ lơ hắn thậm chí không thèm kiêng dè Từ Nguyên Lương, gã bệnh tâm thần kia nhìn thấy cháu trai khó chịu liền cao hứng, thỉnh thoảng còn thêm tiền thưởng cho đám người hầu kia. Xu hướng khen thưởng này làm đám người hầu dần dần cũng học được đón ý nói hùa chủ nhân. Ngay cả mẹ hắn cũng mặc kệ, bọn họ căn bản không nhớ tới Từ Hành, tự nhiên cũng không nhớ được tới giờ cho hắn uống thuốc.

Không có thuốc, có khi hắn sốt đến hỏng đầu mất.

Cố Hề Lịch mang thuốc và nước tới, đút hắn uống.

Từ Hành ngủ một giấc tỉnh lại, ánh mắt âm trầm: “Cô phiền thật đấy.”

Âm tình bất định, lúc cô ở một bên không ra tôiy thì Từ Hành làm nũng với cô, thật sự cho hắn uống thuốc, trong miệng hắn không một lời hay, tiểu xà tinh bệnh.

Cố Hề Lịch: “Bởi vì tôi ngăn cậu gϊếŧ người?”

Từ Hành đập vỡ khung ảnh, đáng tiếc khung ảnh không thể mang tới bất luận thương tổn cho Cố Hề Lịch, xuyên thẳng qua người cô, cô bất đắc dĩ nhìn tiểu xà tinh bệnh, không rõ vì sao bị bệnh rồi hắn còn muốn giày vò thân thể mình.

Hắn trầm thấp cười: “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chịu không nổi……”

Cố Hề Lịch: “…… Tôi cảm thấy cậu muốn móc mắt tôi ra.”

Từ Hành không cười, lạnh lùng phủ chăn lên đầu mình.

Sẽ không bởi vì có bà tiên đỡ đầu, mà Tử Thần không vung lưỡi hái. Vẫn như thế, Từ Hành ở năm mười ba tuổi lấy một lọ dầu bôi tóc đổ lên cầu thang, bất quá bị Cố Hề Lịch theo sau lau sạch sẽ. Cũng không phải không thử đổi thuốc của người hầu Văn Văn, muốn tạo ra hiện trường cô ấy uống nhầm thuốc bị độc chết, nhưng cũng bị Cố Hề Lịch đổi trở lại.

Muốn làm cứ việc làm, Cố Hề Lịch không chỉ trích hắn một câu, cũng không nhắc tới, chỉ là tuyệt không để hắn thành công mà thôi.

Từ Hành nếu bị ép đến phát điên, cũng rất có khả năng.

Lúc này đại phu nhân đi cửa, cô ta vào phòng Từ Hành là không gõ cửa, phát hiện con trai đang nằm trên giường, mới bừng tỉnh nói: “Con bị bệnh sao?”

Từ Hành: “……”Cho bệnh nhân uống cà phê?

Đại phu nhân: “Nhìn con kìa, môi khô đến chảy máu rồi, mau uống nước đi.”

Ở trên tủ đầu giường chính là cà phê, cô ta hiển nhiên không muốn vì bày ra ôn nhu mà đi rót nước cho đứa con trai này, chỉ đưa ly cà phê trong tay cho hắn. Sau đó là chính sự, đại phu nhân sẽ không vô duyên vô cớ đây một chuyến.

Kỳ thật trong lĩnh vực này rất nhiều cảnh tượng đều có ám chỉ cùng ngụ ý, tỷ như nói bức họa trên hành lang kia —— người phụ nữa đeo nhẫn kim cương, ám chỉ chính là đại phu nhân.

Người phụ nữ này cũng đủ nhẫn tâm, đều nói dữ không ăn thịt con, cô ta nhưng thật ra phi thường lợi hại, xuất phát từ nhiều mục đích có thể hy sinh con trai trưởng của mình. Nếu nói cô ta mặc kệ con mình còn chưa đáng bị chỉ trích, nhìn người khác khi dễ con mình còn quạt gió thêm củi đều còn chưa đến mức ghê tởm.

Chính là vì tiền mà muốn mạng con mình, thì thật sự là quá ghê tởm.

Đại phu nhân không có việc gì sẽ không đăng tam bảo điện, Từ Nguyên Lương điều hành Từ gia, trong khoảng thời gian mấy năm gần như đã khiến gia đình này phá sản. Hiện tại đánh chủ ý lên số tiền thừa kế khổng lồ trên danh nghĩa của Từ Hành, hy vọng hắn có thể chuyển nhượng tài sản cho gã. Nhưng chuyện này không phải do Từ Hành hứa hẹn hay ký tên là có thể chuyển nhượng, thủ tục rất phức tạp, Từ Hành phải nhiều lần ra mặt.

Từ Hành sẽ để bọn họ thực hiện được sao?

Từ Nguyên Lương rất nhanh phát hiện, Từ Hành cũng không ngoan ngoãn như trong tưởng tượng của gã, hơn nữa số tiền này chỉ có thể sau khi Từ Hành trưởng thành mới có thể dung được, chuyển nhượng cũng vô dụng. Nghĩ tới nghĩ lui, dù sao đã gϊếŧ chết anh trai, cũng không ngại gϊếŧ thêm một đứa cháu trai, đây là phương pháp giải quyết đơn giản nhất. Chỉ cần hắn tử vong, mẹ hắn có thể dùng số tiền kia rồi.

Vì vậy, sau nhiều ngày, đại phu nhân vì hắn đưa tới một ly cà phê.

Cố Hề Lịch nhìn thấy mọi chuyện đang xảy ra: “Đừng uống, cà phê có vấn đề.”

Từ Hành tay run lên, cười nói với mẹ hắn: “Mẹ chưa từng pha cà phê cho con, con có thể mang về phòng từ từ uống sao?”

Đại phu nhân: “Cái này là ta bảo Văn Văn pha, con biết ta không biết pha cà phê mà. Con thích mang về uống thì mang về uống đi! Ta đi đây.”

Đối với việc này, thái độ bình thường đến khiến người ta kinh hãi.

Cố Hề Lịch: “Mẹ cậu ngay cả giả vờ cũng lười làm.”

Từ Hành bị cô cười nhạo đến sầm mặt, máu từ dưới chân xông lên, thậm chí tức giận đến mức trước mắt biến thành màu đen. Khó khăn áp xuống lửa giận trong lòng, ý vị thâm trường liếc cô một cái: “Tôi có đôi khi hận không thể trực tiếp bóp chết cô.”

Cố Hề Lịch: “Cậu thử qua rồi.”

Có thể bị bóp chết, cô đã sớm bị chết một vạn lần.

Chính xác mà nói Từ Hành vẫn luôn tìm cách có thể đối phó Cố Hề Lịch, nếu hắn tìm được, Cố Hề Lịch đã lấy các loại tư thế chết một vạn lần.

Từ Hành gắt gao nhìn chằm chằm cô, trong nháy mắt, Cố Hề Lịch thậm chí cảm thấy đứng trước mặt cô chính là vong linh Từ Hành. Nhưng nếu như ảo cảnh thật sự bị vong linh Từ Hành phát hiện, đã sớm hỏng rồi.

Đã có cà phê đưa tới cửa, Từ Hành hôm nay không chết, luôn có biện pháp khác lộng chết hắn.

Từ Hành nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nhìn chằm chằm ly cà phê hồi lâu, ngẩng đầu đặc biệt bất lực, ánh mắt xinh đẹp nhìn cô: “Cô sẽ không để tôi gϊếŧ chết bọn họ đúng không?”

Cố Hề Lịch: “Tôi sẽ không để cậu thương tổn bất luận kẻ nào.”

Từ Hành thanh âm phát run: “Vậy cô muốn tôi chết sao?”

Cố Hề Lịch: “Sao lại thế…… Tôi có cách này, chúng ta rời khỏi Từ trạch đi?!”

Rời khỏi Từ trạch!

Từ Hành chưa từng nghĩ tới muốn rời khỏi Từ trạch, ngôi biệt thự tráng lệ huy hoàng này đã giam cầm thể xác và tinh thần của hắn, ngay cả ra tay gϊếŧ người nội tâm đều không hề giãy giụa, nhưng hắn lại cảm thấy hoang mang khi đối diện với tương lai. Nhưng đây xác thật là chủ ý tốt nhất, còn có chủ ý tốt hơn chủ ý này sao?

Vì sao không rời đi? Bởi vì không ai nói với hắn có thể rời khỏi chỗ này.

Từ Hành không suy xét lâu: “Tôi đi cùng cô, nhưng sau này cô phải đối tốt với tôi.”

“Không có tôi cậu cũng có thể sống thật tốt,” Cố Hề Lịch: “Những người hạnh phúc hầu như đều giống nhau, nhưng kẻ bất hạnh lại có đủ loại bất hạnh. Những người như cậu sẽ sống không tệ, nhưng sẽ không được vui vẻ, cậu phải tìm thấy sự vui vẻ ngoài việc gϊếŧ người.”

Từ Hành: “Tôi không có gϊếŧ người!”

Đồ ngốc, ảo cảnh đều là giả, chuyện đã xảy là không có khả năng thay đổi.

Lời này của Cố Hề Lịch có thể nói là nghiêm túc và chân thành, năng lực cường đại đến có thể tùy ý gϊếŧ người, Từ Hành tỉ mỉ thiết kế những người đó, còn phải đấu trí đấu dung để tránh khỏi trừng phạt. Một chút cũng không kí©h thí©ɧ, thực mau liền chán ngấy.

Từ trạch là một cái phong bế lĩnh vực, hiện tại trong long hắn muốn thoát khỏi giam cầm này.

Hai người bọn họ trèo cửa sổ chạy trốn trong đêm, hữu kinh vô hiểm đi tới vùng giáp ranh Từ trạch, mở ra cửa lớn Từ trạch, không có bất luận kẻ nào phát hiện hắn rời đi.

Áo ngủ màu trắng tinh dần bị bóng đêm nhuộm đen, Từ Hành nhớ ra rồi, trong quá trình hắn trưởng thành, chưa từng nghĩ tới phải rời khỏi Từ trạch.

Từ Nguyên Lương muốn lấy đi tài sản trong tay hắn là một chuyện ngoài ý muốn, trước đó hắn cũng đã lên kế hoạch làm sao để gϊếŧ chết Từ Nguyên Lương, chỉ là thực hiện kế hoạch trước thời hạn mà thôi.

Ký ức hỗn loạn tràn ngập trong đầu, Từ Hành chuyển biến hình dáng giữa thiếu niên và thanh niên, chậm rãi loại chuyển biến này dần trở nên ngưng thực, đây là lúc Từ Hành suy yếu nhất.

“Phụt”

Sau khi trở thành vong linh, hắn không còn cảm giác được đau đớn. Hắn cúi đầu, một chiếc lược ngọc đâm vào ngực mình, kẻ động thủ dùng sức xoay tròn, đào ra một quả tim thất khiếu linh lung. Trái tim vong linh đã đã ngừng đập từ lâu, phỏng chừng nắm trong tay còn là lạnh như băng nữa.

Ảo cảnh đang chậm rãi tiêu tán, Cố Hề Lịch buông tay ra lùi lại.

“Bà tiên đỡ đầu?!”

Từ Hành: “Phi, kẻ lừa đảo.”

Việc này Cố Hề Lịch không nhận: “Nói bậy, tôi không gạt người.”

Từ Hành cười nhạo: “Ta đoán ra năng lực của cô là gì rồi, trước sau rõ ràng là hai gương mặt. Người như cô có chân tình sao?”

“Không nhọc anh quan tâm,” Cố Hề Lịch: “Tôi có thế nào cũng tốt hơn anh! Anh chán ghét Từ Nguyên Hồng, cũng chán ghét Từ Nguyên Lương, bọn chúng tùy ý khi dễ kẻ yếu, đều là lũ khốn nạn. Anh nhìn xem bộ dáng hiện giờ của anh thế nào, anh cũng là một giuộc như bọn chúng, vừa lòng anh đi!”

Hai người miệng đầy nọc độc, thương tổn lẫn nhau.

Từ Hành: “Cô chính là ta, năng lực càng thêm cường đại sẽ làm du͙© vọиɠ trorng cô bành trướng……”

Cố Hề Lịch: “Tôi coi anh như một lời cảnh cáo.”

Từ Hành tức giận đến mức đôi tay biến thành hư ảnh, hít sâu hai hơi, giọng nói chậm lại: “Cô đã từng kể cho ta nghe câu chuyện Tỷ Can……”

Cố Hề Lịch: “……” Cô kể bậy kể bạ trước khi ngủ, ít nhất cũng phải mấy ngàn truyện, câu chuyện này xác thật là đặc biệt kể cho tiểu xà tinh bệnh nghe.

Từ Hành: “…… Đồ vật không có trái tim có thể sống, người không có tim không thể sống, vậy quỷ không tim có thể sống sao?”

Cố Hề Lịch không chút do dự: “Đương nhiên không thể sống.”

Từ Hành mắt đỏ bừng như nhiễm máu: “Cô thật nhẫn tâm!”

Cố Hề Lịch cười khanh khách: “Không còn cách nào, tôi có lý do tuyệt đối không thể chết chỗ này.”

Từ Hành hơi sửng sốt, bởi vì hắn cảm thấy đây là một câu nói thật, cho dù nhân loại này đáng chết thoạt nhìn mỗi cái chính hình. Nhưng ngay sau đó hắn cười lạnh: “Cô nói không thể sống, thì tôi liền không thể sống sao?”

Cố Hề Lịch: “Xì, nói như bây giờ anh là người sống ấy. Ai mà không biết a! Hiện tại nếu anh có thể trì hoãn thêm chút nữa, nhất định lộng chết tôi.”

Từ Hành: “……”

Cố Hề Lịch: Luận cãi nhau, cô chưa từng thua!

Là sức mạnh của lĩnh chủ duy trì Vong Linh Lĩnh Vực, lĩnh chủ chính là trung tâm của Vong Linh Lĩnh Vực, Từ Hành tức giận đến muốn nổ tung,toàn bộ lĩnh vực đều đang run rẩy. Cố Hề Lịch một câu cũng không nói nữa, co cẳng chạy.

Chiếc lược đào tim kia, lưu lại trong khoang tim của Từ Hành.

……

Lúc Cố Hề Lịch chạy đến cửa ra Không ngờ lại gặp người quen —— Hoa Mông!

Cố Hề Lịch: “Thật khéo!”

Hoa Mông chạy trốn đến mức thở hồng hộc, kinh hãi hỏi: “Đuổi theo đằng sau cô là thứ gì?”

Cố Hề Lịch: “Vong linh lĩnh chủ a!”

Hoa Mông: “@#¥%%…………”

……

Lối ra cùng Cửa vào không có gì khác biệt, Cố Hề Lịch đi theo Hoa Mông cùng nhau đến cạnh sân ga chờ, hai người đều không nói chuyện. Không chờ lâu lắm, xe buýt liền dừng lại. Lần này trên xe không có ai, tài xế xuống xe phục vụ hai người, còn chuẩn bị cho cả hai một chén hơi chè đậu xanh hầm với bí đỏ.

“Hai vị vất vả rồi!”

Sau khi biết người tài xế mang khuôn mặt non nớt trước mặ không phải con người, Cố Hề Lịch đối với nguyên liệu bên trong chén canh này tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng ngẫm lại ở trong Vong Linh Lĩnh Vực thức ăn không chừng cũng là từ nơi này mà có, nên cũng không nói gì. Sau khi thấy Hoa Mông uống vào không hề hấn gì cô cũng uống sạch.

Trên xe buýt đủ lạnh, tài xế còn đưa thảm lông cho hai người. Cố Hề Lịch toàn thân bẩn thỉu, tắt livestream, bọc thảm lông hạ lưng ghế xuống, nhắm mắt nặng nề ngủ.

=…… =

【 không được, tôi quá kích động. Trí tuệ nhân tạo vừa thông báo sóng điện não của tôi quá mức điên cuồng, điện tâm đồ sắp nổ thành pháo hoa rồi……Mẹ nó, thông đạo cứu hộ trong phòng mở ra luôn rồi …… A a a, tôi còn chưa được xem kết cục!!!! 】

【 đoạn chính diện dỗi lĩnh chủ kia, kí©h thí©ɧ tôi muốn xỉu! 】

【 má ơi! Trái tim Từ Hành cư nhiên thật sự bị Tiểu Cố lấy tới tay ~】

【 đại huynh đệ, chú ý cách dùng từ! Là đào, đọc theo tôi nào~ đào 】

【Thanh năng lượng của Tiểu Cố vẫn tăng lên, chứng minh cô ấy lừa được Từ Hành, nhưng tôi hoàn toàn không rõ cô ấy lừa hắn cái gì! 】

【 chẳng lẽ Từ Hành tin cô thật là tiên đỡ đầu của mình? 】

【……】

【…… Huynh đệ cậu thực dám nghĩ 】

【 vấn đề: Trái tim vong linh sử dụng như thế nào? 】

【 bóp nát là được】

【 a a a, Từ Hành thật sự chết rồi sao? 】