Chương 2: Cổ Trạch (hai)

Trong ngăn tủ con tiểu quỷ không phát ra tiếng động nào, Cố Hề Lịch không biết nó có còn ở bên trong hay không, với mức độ đáng sợ như thế này, ai la lên thì người đó thua.

Hoa Mông bên kia có phát hiện mới, có người tìm được một tờ giấy được giấu trong sách.

[ Văn Văn, cậu phải cẩn thận, người Từ gia đều là kẻ điên ]

Không biết ai đã viết lời nhắn này, có thể tạm định chủ nhân cổ trạch này họ Từ, nhưng đây không phải là manh mối để mở cửa. Hoa Mông bảo mọi người tìm lại, tốt nhất có thể tìm ra vật có thể mở ổ khóa.

Cố Hề Lịch còn một ngăn tủ cuối cùng chưa mở, ban nãy nhìn thấy con tiểu quỷ kia, không phải là cô không bị ảnh hưởng, dù sao hiện tại mở ngăn tủ đã mở ra bóng ma tâm lý, nhưng không mở lại không được. Cô hít sâu một hơi mới mở cái ngăn tủ cuối cùng ra, kết quả phát hiện một cái hộp bị khóa nằm bên trong.

“Anh Hoa, anh lại đây xem này!”

Tuy Cố Hề Lịch hạ giọng rất thấp, nhưng Hoa Mông vẫn có thể nghe được. Gã vẫn luôn chú ý đến tiểu cô nương này, đây thật không có ý khác, hoàn toàn là bởi vì một cô gái như vậy xuất hiện trong Vong Linh Lĩnh Vực vốn dĩ rất dễ khiến người ta chú ý. Sau khi phát hiện cô không nhu nhược như bề ngoài của mình, Hoa Mông cũng đang đánh giá xem cô có đáng tin cậy hay không.

Ổ khóa trên chiếc hộp làm bằng gỗ gụ này rất nhỏ, vừa vặn khớp với chiếc chìa khóa được tìm thấy trong phòng chứa đồ. Hoa Mông mở hộp ra, bên trong là một tấm bản đồ địa hình, tấm bản đồ được mở ra đặt dưới đất để mọi người đều có thể xem.

Bản đồ thể hiện cổ trạch có hai tầng, nơi họ vừa ở thực sự là một kho chứa đồ, hiện chỗ đang đứng là thư phòng. Cánh cửa ra khỏi thư phòng cũng được thể hiện trên bản đồ, bên trên treo một ổ khóa, tỏ ý không thể trực tiếp đi qua. Nếu có thể từ thư phòng đi ra ngoài, bên trái là cửa chính cổ trạch, bên phải là phòng khách cùng nhà ăn.

“Mở được cửa chính là có thể rời đi Vong Linh Lĩnh Vực đúng không?”

Nói chuyện chính là một cô gái trẻ tuổi vẫn luôn đi theo bên cạnh Hoa Mông, ban nãy Cố Hề Lịch nghe thấy Hoa Mông gọi cô ta là Kiều Nguyên Bân. Cô ta cũng không phải lần đầu tiên tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực, điểm này kỳ thật có thể từ trên hành vi của du khách nhìn ra được. Tay già đời đều biết nên làm gì, cẩn thận thì cẩn thận, nhưng cơ bản là vẫn làm việc, ngoại lệ duy nhất chính là Lý Khả, ông ta không làm việc nhiều, nhưng lại rất thích giao lưu với các du khách đồng hành, đặc biệt là những người mới.

Người mới thì tương đối mờ mịt, đại đa số chỉ lo sợ hãi, tương đối trấn định cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh và hành động của người khác.

Trong mười hai người, hiện tại thoạt nhìn có bảy người chơi lâu năm, năm người mới.

…… Vừa mới chết một người mới.

Hoa Mông: “Tôi cũng hy vọng là thế, có thể như vậy thì tốt rồi.”

Ngay cả Cố Hề Lịch là người mới còn biết, nếu không cần thăm dò lầu hai, vậy bản đồ cho ra lầu hai liền không thú vị, ngay cả khi cổng chính có thật là cửa ra, cũng không thể mở ra lúc này.

Cái bản đồ này vẫn không thể giúp bọn họ rời khỏi thư phòng, Hoa Mông bảo mọi người cùng nhau hành động, lục soát lại kho chứa đồ, không thể nào không có chìa khóa mở cửa, khẳng định là bọn họ đã bỏ sót thứ gì đó.

Lại một lần đi qua hành lang, Cố Hề Lịch ngẩng đầu nhìn mấy bức tranh treo hai bên tường, đôi mắt trong những bức tranh này nếu nhìn kỹ thì hình như đang nhìn chằm chằm vào cùng một hướng, chính là một viên gạch nằm giữa hành lang.

Đây rõ ràng là một manh mối, Kiều Nguyên Bân thực mau cũng phát hiện ra, cô ta gọi Hoa Mông lại, hai người xác định bên dưới viên gạch này là rỗng, bèn lấy dụng cụ trong kho chứa đồ ra, hợp lực cạy viên gạch lên, bên trong quả nhiên có cái gì đó.

Một cây thước dính máu.

Vật này hiển nhiên cũng không thể dùng để mở cửa, nhưng một thứ được giấu kín đặc biệt thế này sẽ có chỗ dùng.

Lý Khả nhỏ giọng đoán: “Không chừng có thể dùng để đối phó vong linh.”

Nhìn ra được Lý Khả rất thèm thuồng cây thước này, đáng tiếc vật này không phải ông ta phát hiện ra, hơn nữa trong tay ông ta còn cầm dây thừng dính máu, không thể nói là cái nào có ích hơn.

Có được tin tức hữu dụng Cố Hề Lịch bất động thanh sắc ghi nhớ trong lòng, giọng nói dần dần ép tới càng thấp, lực chú ý của mọi người cũng không dồn hết vào cô nên không chú ý đến điểm này.

Cố Hề Lịch: “Loại đồ vật có thể đối phó vong linh như thế này có thể mang ra ngoài vong linh lĩnh vực không?”

Lý Khả: “Không được, ngay cả khi mang được ra ngoài thì cũng vô dụng đối với vong linh ở trạm tiếp theo, những thứ này đều không đáng tiền …… Tiểu Cố, cháu có biết thứ gì là quý giá nhất trong Vong Linh Lĩnh Vực không ?”

Cố Hề Lịch lắc lắc đầu.

Lý Khả cười như không cười nói: “Trái tim của Vong linh."

Lý Khả là một gã đàn ông trung niên mập mạp, ngũ quan bị thịt chèn đến mũi miệng đều nhỏ rí, cặp mắt ti hí chỉ còn chừa lại một khe hẹp dài. Đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, bởi vì cửa sổ này của ông ta chỉ còn lại một khe hẹp, ngăn cách tầm mắt thăm dò từ bên ngoài vào, khiến người ta không thể nhìn ra suy nghĩ thực sự trong lòng ông ta.

Tổng thể mà nói, Lý Khả cho người ta ấn tượng đầu tiên là thật thà chất phác. Trong thế giới Vong Linh Lĩnh Vực áp lực cao như thế này, muốn giả vờ sẽ không giả vờ được bao lâu.

Cố Hề Lịch: “Nó là thứ gì?”

Lý Khả: “Chỉ cần có thể sống sót, từ từ rồi cháu sẽ biết.”

Loại lời nói nửa úp nửa mở thế này là khó chịu nhất, Cố Hề Lịch phi thường trực tiếp biểu lộ cô không vui, nhíu mày liếc Lý Khả một cái, không thèm nói chuyện với ông ta nữa.

Lý Khả nhủ thầm thật đúng là tính tình đại tiểu thư, liền muốn tiếp tục đề tài này nhưng Cố Hề Lịch không để ý tới ông ta nữa.

Quay trở lại phòng chứa đồ một lần nữa, cảm xúc của mọi người đều có chút lo âu, đặc biệt khi nhìn đến bộ quần áo bị ngâm trong bãi nước đặc trên mặt đất kia, lại càng thêm bực bội. Dù sao cũng là kho chứa đồ, chất rất nhiều thứ linh tinh, tìm kiếm lao lực hơn rất nhiều so với thư phòng.

Đương lúc Cố Hề Lịch lục tung đám dụng cụ vệ sinh chất đống trên mặt đất, thì nghe thấy người bên cạnh hít ngược một hơi khí lạnh. Cô ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Kiều Nguyên Bân đang gắt gao bịt miệng mình lại, mắt trừng như sắp lòi ra tới nơi, lại không dám phát ra chút âm thanh nào.

Thực hiển nhiên, cô ta mở ra một cái thùng gỗ bên trong có thứ gì đó khiến người ta cảm thấy kinh hách. Hoa Mông bước tới, nhìn vào trong thùng gỗ, cũng là cả kinh, bất quá thực mau liền trấn định lại: “Cô nhìn kỹ xem, không phải người…… Là người giấy.”

Chính xác mà nói, là người giấy được làm giống với kích cỡ của người thật, trên người mặc quần áo, được làm rất tinh xảo, nếu chỉ nhìn thoáng qua sẽ nhận lầm. Đặc biệt là ở trong hoàn cảnh như thế này, xuất hiện cái gì cũng không kỳ quái.

Người giấy là một phụ nữ trung niên với mái tóc ngắn, mặt to như cái bánh nướng, tướng mạo rất hung dữ, có thể nhìn ra những điều này chứng tỏ người giấy xác thật là sinh động như thật, y như người thật vậy, nhìn lâu khiến đáy lòng liền phát hoảng, các du khách đều không nguyện ý nhìn chằm chằm người giấy này, ai nấy đều tản ra.

Cố Hề Lịch quay người lại liền đối diện với một đôi mắt to không tròng, trắng bệch không chút sức sống, tuyệt không có ai nhận lầm con tiểu quỷ đang ngồi xổm dưới bàn kia, hai mắt có thể vẫn luôn không chớp nhìn chằm chằm người khác, chính là con quỷ vừa mới xuất hiện trong ngăn tủ ở thư phòng.

Gần như không dừng lại một giây nào, Cố Hề Lịch phi thường tự nhiên lướt mắt qua, giống như căn bản không nhìn thấy nó.

Ban nãy rõ ràng có người đi ngang qua cái bàn này, con tiểu quỷ ngồi chỗ đó không có khả năng không bị phát hiện, trừ phi người vừa mới đi qua căn bản không nhìn thấy. Loại thời điểm này làm theo số đông khẳng định sẽ an toàn hơn.

Vào lúc tầm mắt tiểu quỷ đối diện với Cố Hề Lịch, đang định lộ ra nụ cười dữ tợn, giây tiếp theo liền bị làm lơ, nụ cười âm lãnh của nó liền cương cứng trên mặt. Bởi Cố Hề Lịch biểu hiện quá tự nhiên, khiến nó nhất thời không hoài nghi Cố Hề Lịch đang giả vờ, liền thập phần khó hiểu. Năng lực của nó vì sao mất đi hiệu lực rồi.

…… Sao cô ta không nhìn thấy mình?!

Tiểu quỷ nghĩ trăm lần cũng không ra, nó bèn chui ra khỏi cái bàn, lắc lư tiến tới gần Cố Hề Lịch.

Khi nào là kinh khủng nhất, chính là khi bạn nhìn thấy thứ mà mọi người không nhìn thấy, hơn nữa nó còn đang không ngừng tiếp cận bạn. Nếu lúc này có người tới nghe, sẽ phát hiện Cố Hề Lịch ngay cả tim đập cũng không chút gia tốc, lúc cô gạt người, cô còn có thể gạt được cả chính mình.

Vờ như đang nghiêm túc kiểm tra đống đồ ngổn ngang trên kệ, thỉnh thoảng dừng lại tìm kiếm một phen, không dấu vết mang theo con tiểu quỷ lượn hết một vòng trong kho chứa đồ. Đừng nói người, ngay cả cái bóng của Cố Hề Lịch con tiểu quỷ kia cũng không đυ.ng tới được, cuối cùng nó từ bỏ, sắc mặt âm trầm đứng bất động bên cạnh rương gỗ chứa người giấy.

“Sột soạt”

Các du khách động tác thực nhẹ, thực mau đã nghe thấy tiếng động dị thường.

“Người giấy đang động!”

Không biết là ai hô lên, nháy mắt mọi người đều tránh xa rương gỗ, còn có kẻ nhanh chân chạy ra ngoài.

Hoa Mông: “Đệt, chạy gì mà chạy, nhanh tìm chìa khóa đi. Cửa bị khóa thì cả đám đều bị nhốt trong này, có thể chạy đi đâu?”

Cố Hề Lịch nhìn tình hình đang diễn ra, cũng phát hiện con tiểu quỷ kia đã không thấy nữa. Cô quay đầu lại liền đối diện với một đôi mắt tràn ngập ác ý, tiểu quỷ kia ngồi xổm trên chiếc kệ hẹp, đầu thò ra khỏi kệ, lúc này cặp mắt nó càng thêm tối đen, cũng càng thêm thấm người.

Lúc này mà dời mắt, làm bộ như không nhìn thấy thì đã chậm.

Tiểu quỷ kéo ra một nụ cười mà nhân loại không thể đạt tới được, gần như xé toạc cả khuôn mặt, trong mắt lộ ra mười phần đắc ý —— hắc, bắt được mày rồi.

Giờ là lúc săn gϊếŧ con mồi, cánh tay nhỏ bé trắng bệch từ từ vươn về phía Cố Hề Lịch……

Mẹ nó, chân cô không động đậy nổi.

Cố Hề Lịch dường như nghe thấy tiếng cười của đứa bé, cô hoài nghi ban nãy người giấy bỗng động đậy là do tiểu quỷ này chơi xấu, muốn dời đi sự chú ý của cô, sau đó nhân lúc cô không chú ý để cô lộ ra sơ hở.

Cô biết hành vi hai lần trước đó của mình đã chọc giận con tiểu quỷ, nó đang cùng cô phân cao thấp

.

Con tiểu quỷ thành công khiến cô không thể trốn. Kỳ thật hiện tại trên mặt cô cũng không có biểu tình gì, nhưng bởi vì trời sinh cánh môi luôn hơi nhếch lên khiến gương mặt cô bình thường trông như đang cười.

Mang gương mặt cười thế này, như thể cánh tay quỷ đang vươn ra sắp chạm lên mặt mình không hề tồn tại, Cố Hề Lịch tự nhiên thò tay vào túi sờ soạng.

Hử?!

Tư thế này khiến tiểu quỷ theo bản năng khựng lại, cánh vươn tay đang vươn ra giữa chừng dừng lại trong không trung.

Cố Hề Lịch rốt cuộc tìm được thứ mình cần, vui vẻ móc ra, rồi chậm rì rì thả vào lòng bàn tay tiểu quỷ một viên kẹo có giấy gói nhiều màu sắc, trông rất ngon.

“Thật ngoan!”

Cố Hề Lịch cười tủm tỉm: “À, không cần cảm ơn.”

Con tiểu quỷ : “……”

Tiểu quỷ ???

=…… =

Phòng phát sóng trực tiếp của Cố Hề Lịch

【 lần thứ hai, ha ha ha ha 】

【 ha ha ha ha 】

【 ha ha ha ha 】

【 thật muốn quỳ, chủ bá thật giỏi nha ~】

【 Tiểu quỷ chất vấn Tam Liên: Tôi là ai, tôi đang ở đâu, du khách trước mặt có phải còn có bánh nữa không? 】

【 Tiểu quỷ: Tôi TM duỗi tay là muốn kẹo sao? Tôi TM là muốn mạng! 】

【 đã chụp lại vẻ mặt mộng bức của vong linh tiểu hài tử, mặt đứa bé này tức đến mức từ trắng biến thành xanh luôm rồi ha ha ha ha ha 】

Bởi vì commemt quá nhiều nên tên người dùng bị ẩn đi, lúc này có người gửi lên một câu 【 thỉnh giáo các vị đại lão, trái tim vong linh là thần mã? 】.Nhưng comment này rất nhanh đã bị nhấn chìm trong những dòng ha ha ha ha phủ đầy màn hình.