Chương 25: Công viên giải trí (7)

Trước khi đi xuống, Cố Hề Lịch hỏi Bạch Hạo Vũ: “Cậu có cảm giác được gì không?”

Bạch Hạo Vũ…… Hai bàn chân của Bạch Hạo Vũ đang run rẩy, không cần phải nói cảm ứng linh năng này cực mãnh liệt. Cố Hề Lịch hiểu rõ, bên dưới khẳng định có thứ gì đó.

Cố Hề Lịch: “Quẻ tượng tôi vừa bói kia biểu hiện —— chuyến đi này của chúng ta, khổ tận cam lai, gặp dữ hóa lành, sẽ không có việc gì.”

Bạch Hạo Vũ: “Vậy là tốt rồi…… ý em là thật tuyệt.”

Cố Hề Lịch thấy cả người cậu ta thả lỏng hơn nhiều, khóe miệng kéo lên tiếp tục nói: “Cậu cũng đừng quá yên tâm, tôi bói lúc linh lúc không.”

Bạch Hạo Vũ: “……”

Lúc đi xuống cầu thang, Bạch Hạo Vũ như là bất an, lại như là tự cổ vũ mình: “Lần này nhất định là linh.”

Quá mức thả lỏng cũng không tốt, vẫn là câu nói kia, trong Vong Linh Lĩnh Vực dù cẩn thận thế nào cũng không quá.

Càng đi xuống dưới, tình huống trên người Bạch Hạo Vũ càng thêm rõ ràng, hàm trên va vào hàm dưới vang lên những tiếng, “cạch cạch”. Sợ thành như vậy, phía dưới đại khái chính là BOSS cuối của nhà ma đi. Nhưng hẳn không phải là lĩnh chủ, cô cảm thấy lĩnh chủ hẳn là cái công viên của công viên giải trí này, Cố Hề Lịch rất tò mò nếu Bạch Hạo Vũ đυ.ng phải lĩnh chủ sẽ là phản ứng gì, đại khái xĩu tại chỗ đi?!

Trên thực tế có rất nhiều du khách sẽ không đối mặt với lĩnh chủ trong Vong Linh Lĩnh Vực, Bạch Hạo Vũ chưa từng có kinh nghiệm như vậy. Hai lần tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực trước, cậu chỉ lo chạy trối chết, cũng chỉ biết được đại khái tình huống của Vong Linh Lĩnh Vực, thật vất vả nghiêng ngả lảo đảo thoát khỏi lĩnh vực, tin tức có được trong lĩnh vực từng đi qua cũng không thể phân biệt thật giả.

Ví dụ như Hoa Mông mà Cố Hề Lịch gặp được ở lĩnh vực trước, theo thông tin mà anh ta nhận được thì chính là Từ Hành bị điên gϊếŧ chết mọi người trong Từ trạch, hơn nữa còn cầm tù những người có cùng huyết thống thân cận với mình, tạo nên sự kinh hoàng của cổ trạch. Sự thật là như thế sao? Đương nhiên không phải, tất cả tiền căn hậu quả anh ta biết được đều là sai.

Bạch Hạo Vũ: “Nếu thật nhìn thấy lĩnh chủ, có lẽ tim em sẽ ngừng đập, chết ngay tại chỗ.”

Quang ảnh lay động lắc lư trên vách tường khiến người ta lo lắng, Cố Hề Lịch sờ sờ gương báu trong lòng ngực, đây là vật mang ra từ cổ trạch, giờ đây là một trang bị quan trọng để cô trang bức. Nếu là thần côn thì cũng nhất định phải có một hai món trang bị mới thành được. Có được chiếc gương này, cũng là một trong những nguyên nhân khiến Cố Hề Lịch lựa chọn nhân thiết hiện tại khi ở trong lĩnh vực này.

Khiến người ta kinh ngạc chính là, bọn họ đi hết cầu thang vẫn phát hiện ra mình đang ở trong căn phòng ban nãy.

Bạch Hạo Vũ kinh ngạc: “Đây là có chuyện gì?”

Cố Hề Lịch: “Nó khác cái ban nãy. Sàn và trần nhà cũng khác.”

Sàn nhà vừa rồi có sọc vàng. Bây giờ sàn nhà có sọc đỏ. Trần nhà vốn màu trắng, hiện tại có một số vệt đỏ sẫm. Bạch Hạo Vũ đi tới mở cửa, ban nãy là một bức tường, giờ lại xuất hiện hành lang.

Cố Hề Lịch cũng không nhàn rỗi, dùng máy ảnh chụp lại bức chân dung gia đình trên tủ lạnh, trên tờ giấy ảnh polaroid xuất hiện một dòng chữ, nhưng nó hoàn toàn khác với vừa rồi - [Tôi hận bố mẹ, rất ghét anh trai và em gái, tôi thực sự muốn bóp chết đứa em gái phiền phức kia.]

“Tôi hận bố mẹ, rất ghét anh trai và em gái, tôi thực sự muốn bóp chết đứa em gái phiền phức kia……”

Giọng nói mỏng manh vang lên bên tai cô, nội dung lại khiến người ta sợ hãi tận xương. Hàn khí từ lòng bàn chân bốc lên, Cố Hề Lịch toát mồ hôi hột, lấy gương ra chiếu về phía vai trái…… “Hehe, nhầm rồi, tao ở bên phải mày nha.”

Thứ này không biết đã leo lên vai cô từ khi nào, cô lại không phát hiện ra.

Cô không định dùng gương chiếu nữa, mà dùng nó như cây búa để đập. Tuy thô bạo một chút, nhưng có thể cảm giác được cái thứ trên vai đã bị đập bay. Cô xoay người qua nhìn, thì ra là con búp bê vải đang cầm dao gọt trái cây, nếu ban nãy cô do dự thì lỗ tai đã không còn.

“He he he, gϊếŧ mày nha ~”

Búp bê vải đắc ý dào dạt nhìn cô.

Cố Hề Lịch nắm lấy cây kéo dưới bàn trà, đây là một trong những công cụ cô tìm thấy trong phòng có thể đả thương người, trong phòng bếp còn có dao phay, đáng tiếc hiện tại không tiện lấy, hơn nữa búp bê vải này rõ ràng hợp với kéo hơn.

Búp bê vải cũng cảm thấy thế, con búp bê bẩn thỉu kia khi nhìn thấy kéo thì âm cuối hơi run rẩy.

Bạch Hạo Vũ: “Không sao chứ? Bên ngoài có thể rời đi, chúng ta đi nhanh đi!”

Cố Hề Lịch lạnh mặt: “Chờ tôi lộng chết nó lại đi.”

Bạch Hạo Vũ:???

Lúc này cậu ta mới nhìn thấy một con búp bê vải bay lơ lửng trên không, hơn nữa con búp bê này còn rất quen mắt. Cậu suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra là đã từng nhìn thấy nó ở ổ mèo của phòng trẻ em, bởi vì gặp qua hai lần, cho nên vô cùng ấn tượng.

Cố Hề Lịch đương nhiên cũng nhớ rõ mình đã gặp qua con búp bê này, nhưng vậy thì thế nào! Làm một hạt tiêu nhỏ, người ta nói đến cô không vui, cô đều phải mắng lại, nay lỗ tai suýt phải đổ máu, thiệt thòi lớn như vậy cô có thể đi sao? Không thể.

Con búp bê vải có thể lơ lửng trên không, còn có thể chạy trên trần nhà, thảo nào ban nãy không phát hiện ra nó, còn bị nó tiếp cận, bởi vì cơ thể nó nhẹ đến gần như không có trọng lượng. Cố Hề Lịch liều mạng, khó khăn lắm mới dùng gương chiếu ngay vào nó, búp bê vải “bịch” một tiếng ngã xuống đất.

Cố Hề Lịch vô cảm nhìn chằm chằm nó: “He he he, gϊếŧ mày nha ~”

Búp bê vải: “……”

…… Ngoài việc sinh mệnh bị uy hϊếp, cảm thấy còn bị trào phúng.

“Răng rắc răng rắc răng rắc”

Rõ ràng là đang cắt một con búp bê vải nhồi bông, thân thể Bạch Hạo Vũ run rẩy theo từng nhát kéo răng rắc, chờ cô xử lý xong con búp bê thì cũng đổ mồ hôi đầy đầu. Nhìn con búp bê bị cắt thành nhiều mảnh vụn kia, cứ cảm thấy bên trong tròng mắt pha lê của nó tràn ngập oán niệm.

Cố Hề Lịch: “Lấy chỉ buộc tay chân cụt của nó lại xâu thành chùm treo lên túi cậu đi.”

Bạch Hạo Vũ: “Hả?”

Cố Hề Lịch: “Cậu cảm thấy nó thảm không ?”

Bạch Hạo Vũ ăn ngay nói thật: “…… Có chút.”

Cố Hề Lịch: “Vậy cậu cảm thấy đám bạn bè quỷ quái của nó nhìn thấy nó chết đến không thể chết hơn được nữa, thi thể còn bị đùa bỡn, trong lòng có thể có chút sợ hãi không?”

Bạch Hạo Vũ: “……” Logic quỷ tài!

Cậu có thể làm gì đây? Làm theo thôi! Nghĩ kỹ lại, cậu cảm thấy cách nói của bán tiên còn rất có đạo lý.

Bạch Hạo Vũ: “Đi bây giờ sao?”

Cố Hề Lịch: “Không vội, trước nhìn trong phòng xem.”

Trong căn hộ này cất giấu rất nhiều tin tức quan trọng, Vong Linh Lĩnh Vực đầu tiên mà Cố Hề Lịch tiến vào chính là cổ trạch, là một lĩnh vực phong bế cực kỳ đặc biệt, tình cờ cô đã biết được toàn bộ quá khứ của cổ trạch.

Chính bởi vì biết được quá khứ, cô mới có biện pháp đối phó với vong linh lĩnh chủ gần như vô địch trong chính lĩnh vực của mình.Cô nhận ra rằng trong Vong Linh Lĩnh Vực không thể tuân theo các quy tắc một cách thụ động mà phải hiểu rõ các quy tắc và lợi dụng chúng.

…… Làm thế nào để hiểu rõ các quy tắc? Chính là phải hiểu biết nhiều về Vong Linh Lĩnh Vực.

Bạch Hạo Vũ vĩnh viễn không có ý kiến

phản đối, rất nhanh ở phòng bếp cậu đã tìm được một cái máy thu âm. Đây đã là lần thứ hai bọn họ nhìn thấy máy thu âm, nên không khó để kiểm tra nó.

[ Tiểu Nhất là đứa bé ngoan, Tiểu Tam cũng rất ngoan, chỉ có Tiểu Nhị, suốt ngày chơi với búp bê của nó, thoạt nhìn quá khϊếp người. Lúc tôi vừa sinh xong, không biết bệnh viện có phải đã ôm sai rồi không, Tiểu Nhị không phải con của chúng tôi, nếu không, tại sao tính tình không giống anh trai và em gái nó chút nào? Vừa rồi còn làm vỡ chiếc cốc yêu quý của tôi, phạt Tiểu Nhị hôm nay không được ăn cơm tối. ]

Hóa ra đây là bản gốc của đoạn ghi âm, từ giọng điệu của nữ chủ nhân có thể nghe ra, bà ấy cũng không phải thật sự hoài nghi Tiểu Nhị không phải con ruột của bà, mà chỉ đơn giản là phàn nàn mà thôi.

So với Tiểu Nhất cùng Tiểu Tam, nữ chủ nhân nhà này không quá quá hài lòng với cô con gái thứ hai.

“Tách tách”

Cố Hề Lịch lại một lần chụp ảnh máy ghi âm, bức ảnh có được lần này không khác gì bức ảnh chụp trong hang động, vẫn là chữ "Hera".

Cố Hề Lịch: “Hera…… Hôn nhân…… Sinh sản…… Còn có là hiện thân của sự đố kị!”

Đố kị! Đố kị!

Có lẽ Hera là có ý nghĩ chứ không phải vô nghĩa ở chỗ này, cô có một suy đoán phi thường lớn mật —— có đôi khi không thể nhìn vào mặt ngoài, cũng không thể hoàn toàn dựa vào chứng cứ, còn phải xem kết quả cuối cùng.

Người một nhà đều biến thành rối gỗ, chỉ có Tiểu Nhị không có, cô ta ở đâu?

Cố Hề Lịch: “Có thể đi rồi.”

“A… Được!”

Bạch Hạo Vũ tuy chưa hình dung ra đươc gì, nhưng cũng không hỏi, mặt mày ngu ngơ đi theo đại lão.

Căn hộ này dường như bị chia thành thế giới bên trong bên ngoài, vừa rồi là thế giới bên ngoài, còn bây giờ là thế giới bên trong.

Đèn trong hành lang chập chờn lúc sáng lúc tối, thang máy hỏng rõ ràng là không sử dụng được, bên cạnh chính là cầu thang, hiện họ đang ở tầng chín. Cả hai đều nghĩ nên đi xuống, rốt cuộc dựa theo logic đi xuống mới có thể rời khỏi tòa nhà này, nhưng cũng không loại trừ điều ngược lại. Bạch Hạo Vũ muốn để Cố Hề Lịch tính một chút, sau khi biết cô thời gian làm lạnh CD còn chưa hết, tuy rằng có chút thất vọng, nhưng cũng biết đây là chuyện không còn cách nào khác.

Cậu cảm thấy nếu đi xuống cầu thang sẽ gặp phải chuyện không tốt, loại cảm giác này chỉ có lúc quỷ quái tụ tập cậu mới có, bởi vì không phải chỉ có một vong linh tấn công riêng lẻ. Năng lượng phía trước cao đến mức khiến trực giác của cậu có chút hỗn loạn, không thể đưa ra dự đoán chính xác được.

Cũng giống như vừa rồi, cậu không thể dự đoán được sẽ có vong linh tập kích Cố Hề Lịch.

Cố Hề Lịch bảo cậu quay lại lấy con dao phay trong bếp ra, tuy rằng mấy thứ này không nhất định hữu dụng với vong linh, dù sao có vẫn còn hơn không.

Hai người vừa ở giữa cầu thang, liền nghe thấy trên lầu có động tĩnh khác thường, tiếng bước chân rất đặc biệt, Cố Hề Lịch: “…… Là rối gỗ.”

Cố Hề Lịch không nghe lầm, thật là rối gỗ, chính là con rối gỗ ba ba mà bọn họ đã gặp trong sơn động, xách theo một chiếc rìu thật to, vị này vừa đi lên chính là chém, hai người trốn đông trốn tây chạy xuống. Tuy nhiên, rất nhanh đã phát hiện rối gỗ ba ba có mục tiêu rõ ràng, chỉ chuyên chém Bạch Hạo Vũ, cách xa cả một cái lan can cũng phải vung rìu ném về phía đầu cậu.

Bạch Hạo Vũ: “Dựa vào, mẹ nó, vì sao nó chỉ đuổi theo một mình em a a a?”

Cố Hề Lịch: “Có lẽ là do ban nãy cậu nắm tay vợ nó?!…… Hơn nữa còn nắm hơi lâu.”

Bạch Hạo Vũ: “……”

Câu trả lời bệnh xà tinh gì thế này, cậu mẹ nó có phải lỗ tai có vấn đề rồi không???

=…… =

[ Phòng phát sóng trực tiếp của Cố Hề Lịch ]

【 Ban đầu sắp bị dọa đến tè ra quần, kết quả…… Phốc ha ha, đây là chủ bá thần tiên nào thế?! 】

【 Rối gỗ ba ba: Đứa nào chạm vào vợ yêu của tao, dù xa tao vẫn chém. 】

【 Rối gỗ ba ba: Tuy tôi không thể nói chuyện, nhưng không sao, bán tiên đã nói ra tiếng lòng tôi. 】

【 Thực có mắt nhìn, đây có thể là người có thể câu thông âm dương. 】