Chương 27: Công viên giải trí (13)

Cố Hề Lịch cảm thấy không khỏe, bên cạnh luôn có tiếng ùng ục, đó là âm thanh chỉ xuất hiện khi bụng người ta khó chịu. Có khi ăn nhiều quá cũng không tốt, giờ lại xuất hiện di chứng.

Cố Hề Lịch mặt lạnh nói: "Nếu cậu dám nôn, tôi sẽ ném cậu xuống."

Hiện tại bọn họ cách mặt đất 7-8 thước, nếu thực sự bị ném xuống thì sẽ xong đời, bạch Hạo Vũ cố nín muốn chết, nhưng bởi vì lưu luyến cái đầu trên cổ mình, thật sự kìm nén được cảm giác muốn nôn, lúc này sắc mặt của Cố Hề Lịch mới dần trở lại bình thường.

Cố Hề Lịch bắt đầu thuyết giáo.

Để làm quen với cảm giác lên xuống nhanh chóng này, ngay cả trạng thái không trọng lượng cũng phải cố gắng vượt qua. Đừng coi đây là một nỗi sợ hãi hãy tận hưởng nó.

….. Đáng tiếc Bạch Hạo Vũ không thể thích ứng được, để chuyển hướng sự chú ý của mình, cậu dứt khoát là thét cùng với đám người ngồi trong xe.

Cố Hề Lịch: "... …"

Mẹ nó, thật muốn lộng chết cậu ta.

Sa mạc về đêm nên không quá nóng, Cố Hề Lịch lấy túi nước trong lòng ra, uống một ngụm để kiềm chế cơn buồn nôn.

Làn đường tàu lượn siêu tốc được xây bên trong một mảng cát vàng, tàu lượn siêu tốc băng qua sa mạc khó tránh khỏi không có bão cát, chẳng mấy chốc đã có một lớp cát vàng mỏng dính trên xe. Tàu lượn siêu tốc không di chuyển với tốc độ cố định, mà lúc nhanh lúc chậm em nên thỉnh thoảng người trong xe sẽ hét to hơn. Hai bên đường có đèn chiếu sáng, nên dù ban đêm vẫn sáng như ban ngày.

Bầu trời dường như bị che kín bởi một bức màn không thể nhìn thấy những vì sao và cũng không có ánh trăng.

Dần dần, Bạch Hạo Vũ đã quen với cảm giác đi tàu lượn. Ngồi trên xe cũng được gần chục phúc rồi, không chỉ cậu ta mà hầu hết công cụ hình người cũng nguôi ngoai cảm xúc kích động. Cuối cùng Cố Hề Lịch đã không cần giống một cái máy qua cửa vô cảm phải ngồi giữa một đám người la hét ồn ào nữa, bị rửa tội bởi tiếng hét.

Bạch Hạo Vũ nhạy bén cảm giác được tâm tình của Đùi Vàng không tốt, liền không dám nói lời nào.

Đôi khi cậu ta cũng rất khó hiểu, bán tiên rốt cuộc là yêu nghiệt từ đâu chui ra. Rõ ràng thoạt nhìn tuổi còn nhỏ hơn cậu, làm sao gặp những chuyện như thế này có thể trấn định như vậy chứ? Đã ở trong công viên giải trí theo chủ đề lâu như vậy, cậu chưa bao giờ thấy cô thất thố.

Thành thật mà nói, đối với tất cả các tình huống đã xảy ra cho đến nay, cậu ta cảm thấy Cố Hề Lịch rất thạo nghề.

Ngoại trừ việc phải tự mình ra ngoài kiếm sống, kinh nghiệm sống của Đại lão cũng không phong phú phú hơn cậu đi? Không thừa nhận đó là chênh lệch của IQ bẩm sinh, Bạch Hạo Vũ lan man nghĩ, chẳng lẽ thiên Phú bói toán lại trâu bò như vậy?

Thật muốn biết đường đời của bán tiên nha!

Cố Hề Lịch không biết Bạch Hạo Vũ đang nghĩ gì, nhưng nhận thấy năng lượng của mình đã tăng lên, sự mất hứng trong lòng cô lập tức bị gió thổi bay đi.

Lúc này hẻm núi mà Võ Cương nói hiện ra, nếu lời gã nói là thật thì tàu lượn chỉ đưa đón giữa hai điểm cát vàng và hẻm núi, hơn nữa nó sẽ qua lại 8 lần.

Bạch Hạo Vũ trở nên lo lắng: "Bán tiên, là hẻm núi kìa!"

Cố hề lịch cũng nhìn thấy, tốc độ của tàu lượn chậm lại. Trong hẻm núi này có rất nhiều hốc với kích thước khác nhau, giống như một cái tủ trưng bày khổng lồ, trong đó có đủ thứ: vali đen, sách, cúp, kính, móc treo quần áo, gối màu gối màu xanh đậm……

Một thanh đao xuất hiện trong đó, có vẻ vô cùng đột ngột.

Lần lượt xuất hiện dao, túi vải, túi tiền này nọ, mặt nạ phòng độc và vài thứ nữa khiến Cố Hề LịcᏂị©Ꮒ cảm thấy hơi quái dị, ít nhất là là không ăn nhập gì tới phần lớn đồ vật ở đây. Khi nhìn thấy chiếc vali, Cố Hề Lịch đại khái đã biết những gì được đặt ở đây có lẽ là tài sản của thầy giáo, nhân vật chính trong câu chuyện.

Có thể mang theo dao gọt hoa quả khi đi du lịch, nhưng loại dao này rõ ràng là không thể dùng để gọt hoa quả. Nếu đây không phải là đồ dùng của giáo viên, thì liệu nó có liên quan đến vụ khủng bố mà họ gặp phải không?

Vào giây thứ 59 của phút đầu tiên sau khi vào hẻm núi, tàu lượn tăng tốc và một dải băng trắng như Võ Cương nói đã xuất hiện. nó treo lơ lửng trên không, giống như một thứ đồ trang trí, cũng giống như một sợi tơ nhện được phóng đại vắt ngang qua hai bên hẻm núi.. Cố hề lịch mở chiếc ô vừa mua ở quầy hàng bên ngoài ra, nghiêng người hơn 90 độ, dùng tay kia đè đầu Bạch Hạo Vũ. Cậu ta cỉị nghe "bộp" một tiếng, có thứ gì đó bị đổ lên trên chiếc ô, sau đó chiếc ô cũng bị nát vụn, trực tiếp báo hỏng.

Bạch Hạo Vũ hơi ngẩng đầu, kinh hãi đến run lẩy bẩy. Lúc này, trên tàu lượn siêu tốc hoàn toàn là Tu La địa ngục. Dải vải nghiêng vừa rồi trông mềm mại, nhưng thực sự như một sợi dây thép mỏng, đυ.ng đầu cắt đó, hầu như tất cả những người ngồi trước mặt cậu đều bị cắt đầu, trong khi chính mình còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, theo sau là những tiếng kêu la thảm thiết. Vì vậy, những thứ phun trên chiếc ô vừa rồi về cơ bản là máu cùng não.

Có thể là do Bạch Hạo Vũ đột nhiên cúi người xuống, người phía sau cũng vô thức theo cậu làm động tác này, vậy mà thoát được một kiếp.

Hai người đang ngồi ở hàng thứ mười một, Cố Hề Lịch ngồi bên trái, Bạch Hạo Vũ dựa vào bên phải. Ngồi ở hàng này làbởi vì Bạch Hạo Vũ lúc lên xe kiên trì ngồi phía sau càng tốt, vừa nhắc tới ngồi phía trước, trực giác đã khiến cậu ta sởn hết tóc gáy.

Hiện tại hàng bên phải có năm người chết oan chết uổng, tử trạng thê thảm, một người bị đứt lìa bàn tay, lúc này đám công cụ hình người mới phản ứng lại bắt đầu thét chói tai, có người khóc lóc có kẻ hô to, còn có người bảo tài xế dừng xe. Nhưng tài xế phía trướcgiống như kẻ điếc,hoàn toàn không nghe được tiếng ồn ào phía sau.

Cố Hề Lịch: “Đừng có buồn nôn, lại xảy ra chuyện rồi.”

Bạch Hạo Vũ:???

Chính là nhìn thấy một màn như vậy, cậu mới ghê tởm nha! Hơn nữa trong lòng hoảng loạn, luôn cảm thấy có thứ gì đó sắp tới…… Nhưng bởi vì quá ghê tởm, nên cậu cũng không rõ lắm hiện giờ là phản ứng của linh năng, hay đơn thuần chỉ là ghê tởm.

Nhưng Bạch Hạo Vũ rất nhanh đã phản ứng lại, bán tiên nói chính là lại xảy ra chuyện, cậu vốn thực sự không muốn nhìn những thi thể này, nhưng buộc phải nhìn thoáng qua, vừa nhìn đã sợ tới mức trái tim thiếu chút nữa ngừng đập. Thì ra những người vừa mới chết kia, trên mặt phẳng bị cắt đi mọc ra một thứ trông như chồi cây, chẳng qua có màu đỏ tươi.

Mầm thịt màu đỏ lớn lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, thứ này làm cậu cảm giác phi thường không tốt.

Cố Hề Lịch phản ứng rất nhanh, vội đẩy người phía trước Bạch Hạo Vũ, nhưng thanh an toàn đã bị khóa cứng, thi thể không thể đẩy xuống được.

Bạch Hạo Vũ cũng tới giúp đỡ, vừa đẩy vừa lắc hàng công cụ hình người còn sống phía trước: “Mau đẩy thanh an toàn lên!”

Đám công cụ hình người phía trước vốn đã bị dọa đến choáng váng, sau khi bị đẩy hai cái mới thực sự nhấc thanh an toàn bên cạnh lên, hai người vội vàng đẩy thi thể xuống khỏi xe.

Lúc này lại gặp phải mộtbăng vải trắng được giăng vô cùng thấp, Cố Hề Lịch hô to: “Khom lưng, ngồi xổm xuống!”

Lúc này mà lại chết thêm một công cụ hình người, thì sẽ nhiều thêm một phiền toái. Cô trực tiếp nhấc thanh an toàn lên, ngồi xổm xuống tránh thoát khỏi băng vải này rồi bò qua ghế dựa xoay lưng về phía trước, tàu lượn siêu tốc đột nhiên tăng tốc suýt chút nữa ném cô ra ngoài, nhưng ngay khi cô đã quen với tốc độ này liền nửa điểm không ngừng nghỉ tiếp tục leo về phía trước. Cô muốn dọn sạch những thi thể phía trước, không thể để chúng tiếp tục ở lại trên xe.

Bạch Hạo Vũ cắn răng một cái cũng nhấc thanh an toàn lên bò về phía trước.

Kinh nghiệm ở cổ trạch nói cho Cố Hề Lịch biết, khi gặp phải quỷ quái còn chưa thành công “Xuất thế”, lập tức giải quyết chúng nó sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toái, nếu như người giấy trong phòng chứa đồ kia bị đốt cháy ngay từ đầu, thì bọn họ sẽ không bị nó đuổi chạy khắp nơi.

Ai biết bên trong những thi thể này sẽ chui ra thứ gì!

Lúc Cố Hề Lịch bò đến hàng thứ ba, tàu lượn siêu tốc đi qua một khúc cua gấp, chưa kịp đẩy thi thể ở hàng thứ hai xuống, công cụ hình người bên cạnh thi thể đã bị dọa đến ngất đi, hiện còn chưa tỉnh lại. Cái thi thể này, thứ mọc ra đã không phải là mầm thịt nữa, mà là cây nhỏ, trên thân cây có một khuôn mặt quỷ khủng bố, một ngụm nuốt vào cái đầu của kẻ đang bị dọa ngất đi.

Cố Hề Lịch: “…… Mẹ nó!”

Thanh an toàn giang còn chưa kéo lên, cô liền hung hăng đạp vào thụ nhân hai phát, thi thể đã bị cây nhỏ hút đến có chút khô quắt, bị cô đạp ra ngoài. Tên mới chết bên cạnh, cũng bị cô đá xuống khỏi xe. Bên trong xe đều là máu tươi sền sệt, toàn thân cô bẩn đến mức không nỡ nhìn, kéo chiếc khăn đen xuống ném đi, cô đi lấy chiếc chăn mỏng bên cạnh ghế lái.

Tay tài xế cũng túm lấy chiếc chăn mỏng.

Đệt mợ!

Lúc nàyCố Hề Lịch mới phát hiện, hai tay của tài xế đều trống rỗng, trên vị trí đó ngay cả vô lăng cũng không có, không biết làm sao mở được cửa xe.

Ở khoảng cách gần như vậy, ánh mắt hai người không khỏi đối diện với nhau —— đôi mắt màu đỏ!

Cố Hề Lịch nhanh chóng lật ghế dựa lùi đến hàng thứ tư, phát hiện tài xế quay đầu lại như cũ, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, lúc này cô mới yên tâm trở về đi. Bạch Hạo Vũ hiện đang đứng ở hàng thứ năm, cậu thấy động tác của Cố Hề Lịch, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”

Cố Hề Lịch thần sắc ngưng trọng lắc lắc đầu, không nói chuyện.

Bạch Hạo Vũ không dám hỏi.

Hiện tại còn chưa rời khỏi hẻm núi, hai bên vẫn có đủ loại đồ đạc, Cố Hề Lịch rất nhanh lại thấy được một thứ. Thứ này hình như xẻng sắt, thế nhưng thân xẻng không phải là hình dẹt mà là hình ống nửa cung tròn, thứ này cô đã gặp qua, chỉ cho Bạch Hạo Vũ xem.

Bạch Hạo Vũ: “Đây là cái gì?”

Cố Hề Lịch: “Xẻng Lạc Dương!”

Xẻng Lạc Dương cực kỳ nổi tiếng, có thể nói nó chính là biểu tượng cho công cụ thăm dò của khảo cổ , Bạch Hạo Vũ cũng biết điều này, đầu óc cậu hơi động, thoáng cái liền liên hệ nó với nội dung đại khái của câu chuyện trước đó.

Bạch Hạo Vũ: “Các giáo viên trong trường ra ngoài du lịch, gặp phải một nhóm trộm mộ, bị gϊếŧ?!”

Rất có khả năng, một đám trộm mộcùng hung cực ác đang muốn làm việc, nhưng lại vô tình bị phá vỡ, vì đề phòng các thầy cô giáo báo cảnh sát, tự nhiên không thể thả đoàn du lịch này đi. Nói có sách mách có chứng, nói thì dễ, nhưng cũng không nhất định là đúng.

Tàu lượn siêu tốc đột nhiên tăng tốc, băng qua một khúc cua lớn.

Cố Hề Lịch: “Chúng ta sắp ra khỏi hẻm núi.”

=……=

【 Thông số hai giá trị đều giảm xuống hơi nhanh, năng lượng của bán tiên ngược lại đang tăng với tốc độ không đổi……】

【Lúc băng vải xuất hiện, sao năng lượng của quý ông không có phản ứng? 】

【 Năng lượng của quý ông là máy phản ứng linh năng cơ mà! Băng vải được xem như một chướng ngại vật lý, trực giác của cậu ấy không có tác dụng cũng rất bình thường. 】

【 Tài xế…… Là Xác Ướp tiên sinh sao? 】

【 Hức hức hức, thật đáng sợ 】