Chương 6

10.

Ngay cả Tạ Lộ Dao cũng không biết anh ta đã đi đâu.

Lúc đầu, tôi rất vui, toàn tâm toàn ý đắm chìm vào sự nghiệp.

Không ai ngại có quá nhiều tiền, chẳng hạn như tôi bây giờ, sau khi kết hôn với Tạ Trình, giá trị con người của tôi đã tăng vọt, cổ phiếu của công ty cũng đã tăng lên chóng mặt, nhưng tôi vẫn cảm thấy không đủ.

Những thứ này, có được là nhờ vào việc tôi là bà chủ nhà họ Tạ, thứ tôi muốn là, nó hoàn toàn thuộc về tôi.

Tôi biết gả vào hào môn rất rắc rối, tôi cũng đã chuẩn bị cho một cuộc chiến lâu dài, nhưng có quá nhiều người chờ tôi bị xấu mặt.

Tạ Lộ Dao nhắc tôi phải tém lại một chút, gần đây việc cải chính công việc kinh doanh của nhà họ Tạ đã chạm đến lợi ích của một số người, họ rất bất mãn với tôi.

"Chị dâu, tuy nhà họ Tạ là một gia tộc lớn, nhưng trước lợi ích lớn đều là bằng mặt không bằng lòng. Chuyện kết hôn với chị, anh em đã cố hết sức để chống lại đám đông, hơn nữa còn cho họ rất nhiều ngon ngọt, bây giờ chị chỉ mới vừa bước vào nhà họ Tạ, đừng nên gây thù chuốc oán thì hơn."

Tôi lặng lẽ nhìn cô: "Là bọn họ làm phiền tôi trước, họ muốn thấy tôi xấu mặt, tôi chỉ ăn miếng trả miếng thôi."

Đổi lại là trước đây chắc chắn tôi không có dũng khí như vậy, nhưng bây giờ phía sau tôi là nhà họ Tạ, sử dụng tài nguyên của nhà họ Tạ để nghiền nát người của nhà họ Tạ, dùng ma pháp đánh bại ma pháp.

Dù sao cuối cùng tôi cũng sẽ không mất gì cả.

Tạ Lộ Dao lắc đầu như lục lạc: "Chỉ cần bọn họ làm chị không vui, chị có thể tùy ý xử lý, nhưng em sợ chị sẽ bị bắt nạt, nếu anh em ở bên cạnh chị, chị có thể làm bất cứ chuyện gì chị muốn, nhưng bây giờ hoàn toàn không liên lạc được với anh ấy, thậm chí xung quanh chị còn chẳng có ai đáng tin."

"Đừng lo, tôi sẽ không đánh những trận mà mình không chắc chắn."

Trong nửa tháng sau khi kết hôn, thời gian tôi ở bên cạnh Tạ Lộ Dao là nhiều nhất.

Cô được Tạ Trình bảo vệ khá tốt, tốt nghiệp đại học, làm những gì cô thích, không dính líu đến công việc kinh doanh của gia đình và những mưu mô của người khác.

Vô tư, đầu óc đơn giản, thật lòng tốt với tôi.

Nếu cô không phải là em gái của Tạ Trình, tôi rất sẵn lòng kết bạn với cô.

Lúc Tạ Trình trở về đã là nửa tháng sau đó.

Lâu vậy không gặp, người đã gầy đi rất nhiều.

"Tạ Trình, anh lén đi giảm cân sau lưng em à?"

Buổi tối lúc nằm trên giường, tôi nhìn tấm lưng gầy gò của anh ta, không nhịn được hỏi.

Tạ Trình lăn qua đối mặt với tôi.

Ánh sáng màu vàng ấm áp, lúc nhìn tôi, đôi mắt anh ta sáng ngời.

Tôi đã từng thấy một mặt xấu xa của Tạ Trình, sự ti tiện thuở niên thiếu, sau đó tôi lại thấy một mặt hoàn mỹ của anh ta, sự vững vàng và thâm tình chỉ trao mỗi tôi khi trưởng thành.

Ông trời thực sự thích trêu người.

Đôi khi tôi nghĩ, với tư cách là một người ngoài cuộc, nếu không có chuyện năm đó, kết hôn với Tạ Trình thật sự là một sự lựa chọn không tồi.

Tuy nhiên, không có nếu.

Có một số sai lầm, một khi đã phạm phải, nhất định phải gánh vác hậu quả.

Tạ Trình vươn tay vén tóc mai của tôi ra sau tai, khóe môi nhếch lên, giọng nói trầm thấp mềm mại:"Tiểu Bạch, anh đã từng nói hay chưa, rằng anh rất yêu em?"

Tôi sửng sốt, người này lại không làm theo kịch bản.

Thấy tôi không trả lời, anh ta không vội, chỉ lấy một thứ từ dưới gối nhét vào tay tôi.

Đó là một cái chìa khóa.

"Nếu lần sau anh đột nhiên biến mất, em hãy cầm lấy chìa khóa này, mở két sắt trong phòng làm việc."

Tôi bĩu môi: "Anh bị sao thế, chỉ đưa chìa khóa, còn..."

"Mật khẩu Dao Dao sẽ nhắc cho em, mật khẩu này chỉ có hai chúng ta biết."

Nghi ngờ đã bén rễ, nếu đó là kỷ niệm ngày cưới, thì nó quá dễ đoán.

Nhưng giữa chúng tôi không có ngày kỉ niệm nào đáng nhớ khác.

Anh ta rất hài lòng mà ôm tôi vào lòng, cọ cằm vào đầu tôi: "Tiểu Bạch, em muốn làm gì thì làm, anh sẽ luôn ở sau lưng ủng hộ em."

Tôi chợt nhận ra rằng mặc dù Tạ Trình đã mất tích nhiều ngày như vậy, nhưng dường như anh ta luôn biết tôi đang làm gì.

Bị anh xoa xoa đến không thoải mái, tôi chống cự giãy giụa trong vòng tay anh ta: "Tạ Trình, anh không thể đổi cái tên khác cho em sao, nghe nó rất giống tên chó."

"Chờ chừng nào em tháo chiếc nhẫn cưới ra khỏi ngón giữa, thì anh sẽ đổi."

Tôi im lặng.

Tạ Trình, nếu một ngày nào đó tôi sẵn sàng đeo nhẫn cưới vào ngón áp út bên phải, thì chỉ có một khả năng.

Tuy nhiên, không có khả năng đó.

11.

Lúc người môi giới nói rằng có ai đó sẵn sàng trả giá cao để mua lại ngôi nhà, tôi đã mơ hồ đoán được đó là ai.

Chỉ có Phó Tĩnh Châu

Chỉ có loại đầu óc không tỉnh táo, mới cố ý nâng giá nhà lên.

Lúc bước vào cửa, vậy mà cả Phó Tĩnh Châu và Đàm Tụng đều ở đây.

Người môi giới còn muốn giới thiệu, nhưng lại bị Phó Tĩnh Châu ngắt lời: "Anh có thể ra ngoài trước không?Tôi sẽ gọi lại cho anh sau khi ký hợp đồng."

Ngay khi cánh cửa đóng lại, Đàm Tụng đến bên cạnh tôi, nhỏ giọng nói: "Chị, em xin lỗi."

Tôi phớt lờ cậu, nhìn Phó Tĩnh Châu: “Không phải cậu muốn ký hợp đồng sao?"

Vẻ mặt Đàm Tụng tủi thân, nhưng không nói thêm gì nữa, thành thật ngồi vào bàn ăn.

Hai ngày trước, tôi nghe nhân viên công ty nói cô gái mà Đàm Tụng yêu thầm đã yêu đương, vì thế mà cậu suy sụp hồi lâu.

Đối tượng hẹn hò của cô gái đó là đàn anh của cô ấy, đàn anh mà cô ấy yêu thầm hồi ở trường trung học.

Để theo bước chân của đàn anh, cô gái đã phát huy vượt sức tưởng tượng để vào trường đại học mà người đó học.

Nhìn lại Đàm Tụng.

Nghĩ đến hành vi cố tình báo cáo một trường dưới vạch điểm vì lợi ích của người mình thích, loại não yêu đương này, hoàn toàn không xứng với người ta.

Đàm Tụng bị Phó Tĩnh Châu đuổi vào phòng ngủ, trước khi vào cậu vẫn còn không biết xấu hổ, làm nũng với tôi như lúc trước: "Chị, em đã chuẩn bị một món quà, hai ngày nữa đến sinh nhật em sẽ tặng cho chị."

Tôi nhẹ giọng nói: "Chúng ta quen thân lắm à?"

Khuôn mặt cậu đột nhiên trở nên trắng bệch, sau đó vô tâm vô phổi nhếch miệng cười, lầm bầm bầu bầu đi vào phòng ngủ.

"Sao có thể không thân! Không có chị, làm sao có em bây giờ."

Tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Nhìn Phó Tĩnh Châu chậm chạp không ký tên, càng phiền.

"Tôi đang vội về nhà ăn tối với chồng, cậu có thể nhanh lên không?"

Ngón tay cậu ta cuộn tròn xuống, vai cậu ta cứng đờ.

Lúc tôi ngước lên, trong mắt không có sự tuyệt vọng cùng đường bí lối như trong ngày cưới của tôi, chỉ có một sự dịu dàng nồng động rồi cực lực kiềm chế làm người khó có thể bỏ qua.

Trong một khoảnh khắc, tôi dường như nhìn thấy một thiếu niên mười tám tuổi đang ước trước ngọn nến.

Nhưng chỉ trong chốc lát.

Ngọn nến tắt, thiếu niên mười tám tuổi đã ch.ế.t mãi mãi vào đêm đầu xuân đó.

"Chị ơi..."

Nghe thấy hai chữ này phát ra từ miệng cậu ta, tôi đứng dậy kháng cự: "Nếu cậu một hai phải làm tôi ghê tởm thì tôi sẽ không bán căn nhà này!"

Phó Tĩnh Châu dường như còn chưa kịp buồn đã hoảng sợ đứng dậy, muốn kéo tôi lại.

Cuối cùng lại rút tay về, vẻ thận trọng của cậu ta trông thật hèn mọn, hoàn toàn khác với người làm tôi xấu hổ trước mặt mọi người trước kia.

"Đừng tức giận, em chỉ muốn nói chuyện với chị."

Tôi lại ngồi xuống.

Cậu ta nói một cách cô đơn: "Em chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ đi đến bước đường này."

Thành thật mà nói, tôi cũng không mong đợi chuyện đó.

Không phải chưa từng nghĩ tới một ngày đó trong tương lai, Phó Tĩnh Châu sẽ yêu một người khác.

Nhưng tôi nghĩ chúng tôi có thể chia tay một cách hòa bình, dù sao ngoài tình yêu, giữa chúng tôi còn có mười mấy năm đặc biệt, đây không phải là tình yêu và tình cảm gia đình, mà là một loại đồng hành vi diệu.

Vô số đêm buồn, rúc vào nhau để liếʍ vết thương, trở thành chỗ dựa cho nhau, trở thành mục tiêu và động lực của nhau để tiến về phía trước, cảm giác này thật phức tạp và không thể thay thế.

Nhưng cuối cùng, nó đã bị Phó Tĩnh Châu phá hủy.

"Phó Tĩnh Châu, cậu nói tôi tự cao tự đại, thích khống chế cuộc sống của cậu, nhưng cậu đã bao giờ nghĩ đến việc tại sao cậu có thể vào công ty và đứng cao hơn những người khác chưa? Đó là bởi vì ngay từ đầu cậu đã dẫm lên vai tôi, điểm xuất phát của cậu cao hơn những người khác, nên phải trả giá với nỗ lực tương ứng, tôi không nghiêm khắc đến mức để cậu làm những công việc cậu không thể làm, tôi chỉ nâng cao lên một chút dựa trên những gì cậu có thể làm được mà thôi. Tôi hy vọng cậu có thể trở nên ưu tú, tôi hy vọng chúng ta có thể sóng vai chiến đấu cho tương lai của chúng ta, vì chạy một mình ở phía trước, tôi rất cô đơn."

Phó Tĩnh Châu vùi đầu kìm nén tiếng khóc, trong miệng lặp lại câu "Xin lỗi".

Lời vừa nói ra, bỗng nhiên tôi rất muốn tâm sự với cậu ta.

Không phải cho cậu ta, mà cho bản thân tôi.

Sau này tôi không muốn lãng phí thời gian cho chuyện này nữa.

"Khi tôi bằng tuổi cậu, tôi đã bắt đầu mở công ty. Có thể cậu đã từng thấy tôi vì ký hợp đồng mà uống rượu xã giao đến xuất huyết dạ dày, cũng từng thấy tôi vì một dự án mà sụt mười cân trong một tuần, nhưng cậu không biết, những chuyện đó không phải là điều đau đớn nhất. Điều đau đớn nhất là những gì họ nói về tôi sau lưng, nếu tôi đạt một thành tựu nào đó, họ có thể đặt tất cả các loại cáo buộc không thể kể xiết lên tôi. Tôi giỏi hơn họ, tôi mạnh hơn bọn họ, nhưng vì tôi là phụ nữ, thành tích của tôi phải gắn liền với đàn ông".

"Phó Tĩnh Châu, cậu chỉ sống trong nước bọt của người khác hai năm, đã không nhịn được, nhưng từ lúc đại học đến khi đi làm, tôi sống trong nước bọt của người khác hơn mười năm. Nếu tôi giống như cậu, bị người ta nói nhảm sau lưng đã không chịu nổi, thì đã không có Tống Bạch như ngày hôm nay!"

"Cảm ơn cậu đã đồng hành hơn mười năm, nhưng tôi cũng coi thường sự hèn nhát và ích kỷ của cậu. Tôi sẽ không nói mấy lời như nhờ cậu mà tôi mới có được hôm nay đâu, bởi vì nếu không có cậu, có lẽ tôi sẽ đứng cao hơn, đi xa hơn, vì vậy..."

Dường như Phó Tĩnh Châu đã đoán trước được những gì tôi sẽ nói tiếp theo, nhưng cậu ta không muốn nghe, bàn tay không chịu ký tên nhanh chóng ký lên tờ giấy, thậm chí còn có thể nhìn thấy sự run rẩy một cách rõ ràng.

“Đừng nói nữa, Tống Bạch, em ký tên, em ký tên.”

Nhưng dù sao tôi vẫn lên tiếng.

"Tốt hơn hết cậu nên hoàn thành công việc trong tay càng sớm càng tốt, sau đó tự xin nghỉ việc đi. Giữa chúng ta đã hoàn toàn kết thúc, không có tình yêu, không có tình thân, không có trò đùa hay giận hờn, tôi không thích hợp với cậu, từ đầu đến cuối cậu cũng không thích hợp với tôi."

Mười mấy năm cảm tình, đặt dấu chấm hết tại đây vào lúc này.

Vài ngày sau, Phó Tĩnh Châu nộp đơn xin từ chức.

Sau khi rời khỏi người môi giới, tôi ngạc nhiên khi thấy Tạ Trình đến đón tôi.

Trong gió đêm lạnh lẽo, anh ta mặc áo khoác đen đứng lặng lẽ dưới ánh đèn đường, ánh sáng từ trên cao chiếu xuống, phủ một lớp ánh sáng vàng lên dáng người lạnh lẽo của anh ta.

Yên tĩnh, cô đơn.

Tựa như một cây đại thụ đủ mạnh mẽ để có che chở con người, chỉ cần quay đầu lại, lúc nào anh ta cũng ở đó.

"Anh nghe nói Phó Tĩnh Châu vay mượn rất nhiều tiền để mua căn nhà này, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ khó khăn, hay là, anh cho cậu ta tiền, để cậu ta..."

Tôi túm lấy khăn quàng cổ của anh ta: "Tạ Trình, anh giàu đến mức đốt não luôn rồi sao? Đó là tài sản chung của vợ chồng chúng ta.".

Tạ Trình mỉm cười, cởi khăn quàng cổ quàng lên cổ tôi: "Anh đột nhiên phát hiện, giống như em cũng khá tốt, chỉ có tiền trong đầu, sống cũng vui vẻ hơn nhiều."

Tôi khịt khịt mũi: "Người biết kiếm tiền như em, trong đầu có đầy tiền mới vui vẻ, nếu đổi lại thành người không biết kiếm tiền, tiền sẽ chỉ khiến họ lo đến rụng tóc, làm sao có thể có vui được."

Lời vừa dứt, Tạ Trình sững sờ, đột nhiên cười đến mức không thể đứng thẳng.

Tôi cau mày: "Buồn cười tới vậy sao?"

Anh ta ngừng cười, khóe mắt dường như còn có những giọt nước mắt sinh lí vì vừa cười quá nhiều, nhưng nhìn kiểu gì tôi cảm thấy anh ta đang rất khổ sở.

"Không buồn cười, anh chỉ nghĩ em nói rất có lý."

Nhưng rõ ràng vừa rồi anh đã cười.

Anh ta đột nhiên ôm tôi vào lòng, giọng nói nặng nề: "Tiểu Bạch, anh thật muốn chúng ta có thể mãi trò chuyện với nhau, mãi đến khi con chúng ta kết hôn sinh con, đến khi đầu bạc, răng rơi..."

Tạ Trình nhìn về tương lai, nghiêm túc nói.

Tôi cười thầm.

Mong muốn này hơi khó.

Không, phải nói là rất khó.

12.

Sinh nhật lần thứ ba mươi của tôi được tổ chức tại nhà ông nội Trình.

Ban đầu, ông lão rất thờ ơ với tôi, nhưng Tạ Trình đã kéo ông vào thư phòng trò chuyện gần một giờ.

Khi ông ấy đi ra lần nữa, cả người ông lão dường như đã già hơn rất nhiều.

Không khỏi cảm thán, không ngờ Tạ Trình lại có bản lĩnh như vậy, chẳng trách một doanh nghiệp lớn như nhà họ Tạ, được anh ta quản lý càng ngày càng phát triển rực rỡ.

Ông lão kéo tôi nói rất nhiều, nói hai chúng tôi không còn nhỏ, khi nào chúng tôi mới có con.

Tôi suy nghĩ một chút, quả thật sản phụ lớn tuổi không an toàn, nhưng nó chẳng liên quan gì đến tôi.

Tôi luôn có cảm giác dường như Tạ Trình đang âm mưu điều gì đó.

Vào ngày sinh nhật của tôi, anh ta háo hức giới thiệu tôi với các đối tác của nhà họ Tạ, sau đó bắt đầu giao rất nhiều công việc kinh doanh của nhà họ Tạ cho tôi.

Làm như vậy khiến rất nhiều cổ đông của công ty bất mãn, nhưng anh ta không quan tâm.

Tôi quá lười quan tâm anh ta muốn làm gì, vội vàng làm quen với công việc kinh doanh của nhà họ Tạ.

Gần một năm đã trôi qua, trừ Tạ Trình ra, không ai quen với công việc nhà họ Tạ hơn tôi.

Tạ Trình cũng ngày càng gầy đi.

Gầy đến da bọc xương.

Lần nào anh cũng nấu rất nhiều món tôi thích, tôi bảo anh ăn nhiều hơn một chút, anh ăn xong trước mặt tôi, xoay người thừa dịp tôi không chú ý chạy phòng tắm để nôn sạch sẽ.

Vào ban đêm, nằm trên cùng một chiếc giường, anh cũng không hề ôm tôi.

Cuộn tròn quay lưng về phía tôi, nửa đêm tỉnh lại, còn có thể nghe thấy anh rêи ɾỉ.

Rất đau đớn, giống như một tiếng thở hổn hển phát ra từ sâu trong cổ họng, bị kiềm chế thành tiếng hít thở rất nhỏ.

Ánh trăng sáng chói bên ngoài cửa sổ đột nhiên trở nên mờ ảo.

Vì phân tán lực chú ý, tôi tự nhắc nhở bản thân, chờ một chút.

Chờ một chút nữa thôi.