Chương 27: Tiên tử hạ phàm 1

“Cháu ngoại trai của chị em dâu của cô cô ta cũng nói không phải những đạo trưởng đó, mà là một quái nhân.”

“Quái nhân?”

Một nam nhân bụng phệ cứ đến mùa xuân là cầm quạt giấy làm bộ làm tịch đứng lên, trông dáng vẻ dường như nắm giữ không ít tin tức ngầm. Hắn ta giả vờ thần bí nói: “Thật ra ta nghe nói vị kia chính là tiên tử trên trời hạ phàm. Bởi vì có một đoạn tiền duyên với tiểu thư Trần gia nên mới hạ phàm cứu nàng ấy một mạng!”

Những người còn lại trong quán trà liên tục tò mò nhìn lại.

Nam nhân thu hút ánh nhìn của mọi người khẽ lắc cây quạt, từ từ nói.

“Việc này phải bắt đầu kể từ nửa tháng trước, tiểu thư Trần gia cứu hai cô nương từ trong đám dân chạy nạn.”

Nam nhân miêu tả hình ảnh hai cô nương gặp nạn cầu cứu tiểu thư Trần gia lúc ấy sinh động như thật. Ngay cả lời nói lẫn biểu cảm cũng có thể kể chi tiết như thể hắn ta chính là viên gạch bị người ta dẫm dưới chân lúc ấy vậy.

“Sau đó, tiểu thư Trần gia cũng có lòng tốt nên đã đồng ý. Nhưng lúc đó nàng ấy lại không biết rằng thân phận của hai cô nương này đều bất phàm. Một người trong đó là quỷ Họa Bì, loại ác quỷ này thích nhất là lột da người, ăn tim người. Thật ra giai nhân xinh đẹp mà nàng ấy nhìn thấy hôm đó có khuôn mặt hung tợn, túi da xinh đẹp kia cũng không biết là lột xuống từ trên người cô nương đáng thương nào! Nàng ta có ý đồ trà trộn vào Trần phủ, không chỉ muốn moi tim gan người để ăn mà còn coi trọng dáng vẻ của tiểu thư Trần gia, định lột da tiểu thư Trần gia!”

Mọi người vừa nghe thì lập tức hít hà một hơi rồi lại không nhịn được thúc giục.

“Không phải nói có tiên tử sao? Vậy tiên tử ở đâu?”

“Các ngươi đừng nóng vội. Không phải có hai cô nương sao?”

Nam nhân rất hưởng thụ cảm giác chúng tinh phủng nguyệt* như vậy, cũng không úp úp mở mở.

*Chúng tinh phủng nguyệt (众星捧月): Một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.

“Người trước là ác quỷ thì người ngay sau đó lao tới trước mặt tiểu thư Trần gia khóc lóc kể lể kia chính là tiên tử hạ phàm, nàng cũng giả trang thành nữ tử gặp nạn, cầu được tiểu thư Trần gia giúp đỡ. Lúc đó nguy hiểm ra sao chắc không cần ta nhiều lời chứ? Sống chết của Trần gia đúng là nằm trong một ý nghĩ lúc đó của tiểu thư Trần gia, đáng thương tiểu thư Trần gia chỉ có mắt trần phàm thai, không nhìn ra nguyên hình của ác quỷ, cũng không nhìn thấy diện mạo chân thật của tiên nhân. Nàng chỉ dựa vào chút ý tốt mà hồn nhiên mang cả ác quỷ và tiên tử về phủ. Nhưng cũng chính nhờ chút ý tốt này đã cứu tính mạng cả nhà Trần phủ bọn họ!”

Một lão nhân lại nói: “Nếu là tiên tử hạ phàm thì sao vẫn khiến thôn trấn chúng ta chết nhiều người như vậy?”

Những người còn lại cũng nghĩ đúng vậy, sao tiên tử chỉ bảo vệ người Trần phủ, chẳng lẽ những người dân chạy nạn bị moi tim kia không phải là người sao?

“Các ngươi lại có chỗ không rõ rồi!”

Nam nhân gập quạt xếp lại bộp một cái, đập vào lòng bàn tay rồi nói với vẻ xót xa.

“Tiên tử theo ác quỷ vào phủ, thành nha hoàn Trần phủ. Tiên tử vốn nghĩ trời cao có đức hiếu sinh nên không gϊếŧ ác quỷ ngay mà chỉ ngày đêm trấn áp nên mấy ngày nay Trần phủ luôn bình an vô sự. Nhưng mà tiên tử lén hạ phàm, vừa bị tổn hại thần lực, lại vừa không biết thật ra thị trấn chúng ta cùng lúc có tới hai con quỷ Họa Bì!”

Mọi người đều kinh ngạc, vậy mà lại có tới hai con ác quỷ?

Nam nhân tiếp tục nói.

“Hai con quỷ Họa Bì kia là một đực một cái. Con cái đóng giả làm nha hoàn, cùng tiên tử trà trộn vào trong phủ, con đực còn lại thì khoác da mỹ nhân cám dỗ vị nhị lão gia kia của Trần gia, trốn trong phòng nhị viện Trần gia. Chuyện gϊếŧ người moi tim mấy ngày này đều do con đực kia gây ra! Tiên tử lén hạ phàm trần cứu người, nào biết rằng ác quỷ dưới nhân gian mưu mô nên không cẩn thận bị lừa bịp. Đợi đến sau khi có người chết, tiên tử mới phát hiện mình bị lừa. Đương nhiên nàng rất tức giận, trong cơn giận dữ đã lập tức sử dụng thủ đoạn tiên gia, biến thành một hung thần thiên binh thân cao chín thước, thân buộc xích sắt, tay cầm hung binh, đánh cho hai con quỷ Họa Bì kia hồn phi phách tán chỉ còn lại hai tấm da người. Cũng may có tiên tử ra tay, nếu không nhị lão gia kia sợ là… Còn ánh lửa ở Trần phủ mà các ngươi nhìn thấy hôm qua sao? Đó chính là lửa Trần phủ đốt hai tấm da người kia!”

Nam tử uống ngụm trà nhuận họng rồi nói tiếp.

“Tiên tử chém gϊếŧ ác quỷ, công đức viên mãn, đương nhiên phải trở về Thiên Đình, cho dù Trần phủ giữ thế nào cũng không ở lại mà rời đi ngay trong đêm. Cả nhà Trần phủ từng bước tiễn đưa, ngay khi tiên tử sắp bước ra khỏi cửa lớn Trần gia, Trần tiểu thư đứng ra hỏi vị tiên tử kia, lúc trước nàng ấy nói gặp nạn lũ lụt, thất lạc người nhà là thật sao?”