Chương 13

Editor: Mèo yêu Cá

Thẩm Dịch: "Báo đáp thì không cần."

Phó Dư Hạc uống rượu xong giọng nói vẫn mang theo chút khàn khàn, lại có sức hút hơn bình thường, anh chậm rãi nói: "Vậy thì không tốt lắm."

Sao anh lại không nhìn ra được Thẩm Dịch nhiều lần cố ý trêu chọc tâm lý của mình được chứ, trêu chọc anh như trêu một con mèo...

Ánh mắt Phó Dư Hạc âm trầm.

Anh cũng chẳng phải là mèo con, trêu chọc mèo nhưng lại chọc tới trên đầu hổ, không cẩn thận là sẽ bị hổ ăn đến xương cốt cũng không còn.

Phó Dư Hạc bị Thẩm Dịch hấp dẫn lực chú ý, không phát hiện Phó Trừng đã lặng lẽ sờ soạng rời khỏi bàn ăn.

Phó Trừng đã thử sờ soạng đi con đường này mấy lần, rất thuận lợi đi đến bên cầu thang, cậu ấy ấn công tắc, đèn chớp nháy trên tay vịn cầu thang sáng lên, giống như những ngôi sao nhỏ.

Có cảm giác ấm áp của không khí sinh nhật.

"Cắt bánh đi! Anh!" Phó Trừng bước tới vài bước, cụp mắt cầm lấy dao cắt bánh đưa cho Phó Dư Hạc, cung kính như đưa thuốc lá cho anh hai.

Phó Dư Hạc: "Anh đi rửa tay trước."

Phó Trừng thu tay lại: "Ồ."

Phó Dư Hạc: "Muốn ăn thì tự cắt."

"Không được, miếng bánh đầu tiên phải cho anh chứ." Phó Trừng nói.

Thẩm Dịch ở bên cạnh kéo một cái ghế dựa qua, ngồi xuống tự nhiên giống như ở nhà mình, nói: "Cho có cảm giác nghi thức."

Phó Trừng gật đầu: "Phải có cảm giác nghi thức."

Phó Dư Hạc: "..."

Phòng bếp của biệt thự là phòng bếp kiểu mở, Phó Dư Hạc đi vào bên trong, rửa tay thuận tiện rót ly nước uống. Anh vừa mới đến gần phòng bếp đã ngửi thấy một mùi thơm khiến người ta thèm ăn. Mới đầu anh còn tưởng là ảo giác, sau khi đi vào phát hiện trên bàn trong phòng bếp đặt vài món ăn.

Phó Trừng không thể nấu mấy món này được.

Là gọi món ăn của nhà hàng riêng nào sao?

Anh rửa tay xong đi ra ngoài, cầm dao cắt bánh, kiểu dáng của chiếc bánh rất đơn giản, mùi vị không ngọt lắm, anh không quá thích loại kem này cho lắm, nhưng vẫn nể tình ăn mấy miếng.

"Anh ơi, anh có đói bụng không, phòng bếp có đồ ăn." Phó Trừng vừa ăn bánh vừa nói.

Mặc dù trông thì không có gì, nhưng kể từ khi Phó Dư Hạc bước vào cửa có nhìn thoáng qua thì đã từ chối giao tiếp bằng mắt với anh, lúc này nó vẫn còn cúi đầu, sự không được tự nhiên vẫn chưa biến mất từ lần cãi vã trước.

"Ừm..." Phó Dư Hạc hỏi: "Em ăn... các em ăn chưa?"

"Chưa ăn." Phó Trừng nói.

Phó Dư Hạc: "Ăn cùng nhau đi."

Phó Trừng: "Ồ, để em bưng ra, thức ăn vẫn còn nóng."

Thẩm Dịch hiểu được bầu không khí hơi sượng trân giữa Phó Dư Hạc và Phó Trừng, cậu chống má ở một bên nhìn hai anh em nói chuyện qua lại, đến lúc này mới có động tác, đứng dậy đi giúp đỡ.

Phó Dư Hạc cũng đứng lên, ba người ít nói bưng đồ ăn đi ra, lại lấy thêm ba cái chén, múc cơm, ngồi vào bàn.

Thẩm Dịch đi đến tủ lạnh lấy bia và đồ uống, đặt một chai vào trong tay Phó Trừng, quay đầu lại nói với Phó Dư Hạc: "Anh ơi, đêm nay anh uống ít ở quán bar rồi, bây giờ đừng uống nữa."

Cậu gọi anh theo Phó Trừng, càng thêm thân mật hơn, sau đó Phó Dư Hạc trơ mắt nhìn Thẩm Dịch đặt chai sữa vào trong tay mình.

"Uống chút sữa cho dạ dày dễ chịu hơn." Thẩm Dịch nói.

Phó Dư Hạc nghiêng đầu.

Quan tâm đến mình? Đây không giống phong cách của Thẩm Dịch lắm.

Thẩm Dịch: "Anh ơi?"

Phó Dư Hạc trầm mặc, trong lòng lướt qua vài ý nghĩ.

Thẩm Dịch chỉ cười nhìn anh, Phó Dư Hạc rũ mi xuống "Ừ" một tiếng.

Phó Trừng lặng lẽ mở bia uống một ngụm.

Một tiếng thanh thúy vang lên, là Thẩm Dịch cầm lon bia cụng lon với cậu ấy.

Bầu không khí ba người ăn cơm coi như là hài hòa, Phó Trừng đột nhiên hỏi: "Anh, ăn ngon không?"

Phó Dư Hạc: "Không tồi, nhà hàng nào?"

Những lời này từ trong miệng Phó Dư Hạc nói ra đã là đánh giá không thấp rồi.

Phó Trừng: "Thẩm Dịch nấu."

Phó Dư Hạc: "..."

Anh ngước mắt lên nhìn Phó Trừng, Phó Trừng quật cường đối diện với anh.

Coi như anh nhìn ra rồi, đoán chừng thằng nhóc này tức giận chuyện lúc trước anh "nói những điều không hay" về Thẩm Dịch đây mà. Trên người Thẩm Trừng thấp thoáng dấu vết ác ma của Thẩm Dịch, quả nhiên, gần mực thì đen.

Dòng nước ngầm trong không khí bắt đầu khởi động.

Thẩm Dịch gắp một miếng thịt cá bỏ vào trong miệng, cá có ít xương, cơ bản đều đã được lấy ra, cho vào miệng là tan, cậu nói: "Sao không ăn đi?Cả bàn này em nấu bằng cả tấm lòng đó, không tận hưởng ngon lành, thật là đáng tiếc cho sự hy sinh của con cá."

Phó Dư Hạc suýt nữa vỡ hình tượng.

Bầu không khí kỳ lạ tan biến, như thể một quả bóng chứa đầy khí bị chọc vỡ, Phó Dư Hạc và Phó Trừng tiếp tục ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Thẩm Dịch không rời đi, thời gian cũng không còn sớm, lúc này Phó Dư Hạc cũng không biểu hiện phản đối Thẩm Dịch ở lại qua đêm, chỉ bình thản nói một câu: "Đi ngủ sớm đi".

Phó Dư Hạc trở về phòng ngủ, món quà Phó Trừng tặng anh được đặt ở trên bàn trà trong phòng. Anh mở ra xem, bên trong là một cái cà vạt, bỗng dưng, anh nhớ ra gì đó, lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm một bức ảnh mà trợ lý đã gửi cho mình trước đó.

Trong ảnh Phó Trừng đang cầm chiếc cà vạt đặt ở cổ Thẩm Dịch để thử màu, giống hệt với chiếc cà vạt này.

Biệt thự nhà họ Phó rất lớn, phòng trống cũng rất nhiều, tuy rằng Phó Trừng không ngại Thẩm Dịch ngủ chung giường với mình. Nhưng để tránh cho Phó Dư Hạc cáu kỉnh, Thẩm Dịch vẫn ngủ ở phòng dành cho khách. Nhưng nguyên nhân thật sự là, một mình chiếm một cái giường, chất lượng giấc ngủ sẽ tốt hơn.

Nhưng hôm nay lúc Phó Trừng nói ngủ chung, có vẻ như Phó Dư Hạc không phản ứng quá lớn, là do uống nhiều cho nên chậm chạp hơn bình thường sao?