Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê Yêu Thầm Tôi Đã Trở Nên Cố Chấp

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thực ra, cuộc đấu võ đài cũng không cần các tông môn đại năng đích thân đến xem trực tiếp.

Mỗi trận đấu võ đài đều có người chuyên dùng đá lưu ảnh ghi lại, gửi đến bàn của các đại năng để họ tùy ý lựa chọn.

Trận đại trận bí cảnh cũng sẽ tự động ghi lại hình ảnh của những đệ tử có biểu hiện xuất sắc.

Không phát sóng trực tiếp động thái của đệ tử ngoại môn trong bí cảnh là để bảo vệ bí mật của họ, để họ có thể sử dụng lá bài tẩy của mình mà không bị ai theo dõi, hay cảm thấy khó chịu khi bị nhìn chằm chằm. Miễn là không dùng thủ đoạn độc ác, hay gϊếŧ người, thì các phương pháp khác đều có thể thi triển.

“Ta đến vì rảnh rỗi thôi.” Tróc Dương phong chủ nói: “Hàn Tùng, ngươi thì sao?”

Hàn Tùng nói: “Ta đến thay sư tôn xem có đệ tử nào phù hợp để truyền thừa y bát của sư tôn không.”

Trong số hai đệ tử của Ngọc Điển Kiếm, Hàn Tùng dùng trọng kiếm, Trì Vân Kính đã có con đường riêng của mình, nên không phù hợp để kế thừa y bát của Ngọc Điển Kiếm.

Theo suy nghĩ của Hàn Tùng, đệ tử có tiềm năng kế thừa y bát của sư tôn nhất định phải rất xuất chúng, nên hắn phải trực tiếp tại chỗ để xem xét, kịp thời chiêu mộ, tránh bị người khác cướp mất, ví dụ như Tróc Dương phong chủ ở đây.

Tróc Dương phong chủ nói: “Ta nhớ gần đây Ngọc Điển Kiếm không có chuyện gì, sao không tự mình đến?”

Hàn Tùng ngập ngừng: “…Sư tôn say rượu rồi.”

Tróc Dương phong chủ thở dài: “Ngọc Điển Kiếm vẫn như xưa?”

“…Phải.” Hàn Tùng nói: “Sư tôn đã giao quyền cho ta, cho phép ta thay sư thu nhận đệ tử, ta nhất định không phụ kỳ vọng của sư tôn. Kiếm pháp của sư tôn rất kỳ diệu, đáng lẽ nên có đệ tử kế thừa và phát dương quang đại*.”

(*Phát dương quang đại: làm phát triển, rạng rỡ sự nghiệp tổ tông)

“Ngươi có tâm rồi.” Tróc Dương phong chủ mỉm cười: “Nếu ta có được đệ tử đáng tin cậy như ngươi thì tốt biết mấy.”

“Đa tạ phong chủ khen ngợi.” Hàn Tùng chắp tay: “Đệ tử thân truyền của phong chủ cũng rất đáng tin cậy.”

“Đúng rồi, chuyện đệ đệ của ngươi gặp quỷ tu hôm qua, điều tra thế nào rồi?” Tróc Dương phong chủ hỏi: “Quỷ tu xâm nhập vào bí cảnh Côn Luân đã tìm thấy chưa?”

Hàn Tùng lắc đầu: “Chưa, tên quỷ tu đó có vẻ rất xảo quyệt.”

Tróc Dương phong chủ sờ sờ cằm trơn bóng như ngọc, trầm ngâm nói: “Trì Vân Kính hẳn là sẽ không cảm giác sai quỷ khí.”

“Đúng vậy.” Hàn Tùng gật đầu.

____

Dưới quảng trường.

Sở Lãng Phong hỏi Mộc Huyền: “Đại sư huynh của Trì Vân Kính, là người cõng trọng kiếm, thân hình như tháp sắt phải không?”

“Đúng vậy, hắn tên Hàn Tùng.” Không lâu sau, Hàn Tùng sẽ thay mặt sư tôn nhận Sở Lãng Phong, Mộc Huyền có ý dẫn hắn nhận người.

Kết quả, thái độ của Sở Lãng Phong ngoài dự đoán của hắn: “A Mộc không khỏi quá chú ý đến chuyện của Trì sư huynh.”

“Gì?” Mộc Huyền nhất thời không hiểu.

Sở Lãng Phong nói khẽ: “Ngươi còn biết cả sư huynh của Trì Vân Kính.”

Mộc Huyền nói: “Đại sư huynh của Trì Vân Kính ở bí cảnh Côn Luân cũng coi là người nổi tiếng, ta đi dạo ở ngoại môn, nghe một số đệ tử nói chuyện về hắn, còn thấy một số đệ tử xem lại hình ảnh hắn đấu pháp với người khác, nhận ra hắn cũng không lạ lắm?”

Sở Lãng Phong bán tín bán nghi, cảm giác khó chịu trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tan biến.

“Trì sư huynh là tu vi Kim Đan kỳ, ngoại môn có trưởng lão tu vi cao hơn hắn, nhưng ta chưa bao giờ thấy A Mộc hứng thú với dương khí của họ.”

Sở Lãng Phong đột nhiên nghĩ đến chuyện này, trong lòng chợt tụt xuống vực sâu: “A Mộc, chẳng lẽ, cũng có ý với Trì sư huynh?”

“Tất nhiên không, ngươi nghĩ nhiều rồi.” Mộc Huyền không muốn bị Sở Lãng Phong hiểu lầm thành tình địch: “Ta hút dương khí không chỉ nhìn vào tu vi, mà còn nhìn vào thiên phú, tiềm lực và vận khí của tu sĩ.” Đây là suy đoán của Mộc Huyền, nếu không thì không thể giải thích tại sao trong ngoại môn nhiều người như vậy, mà chỉ có dương khí của Sở Lãng Phong mới có ích với hắn.

Đối tượng hắn hút dương khí, không thể chỉ là thiên tài bình thường.

Trong lòng Sở Lãng Phong lặng lẽ thở phào.

“A Mộc đến gần Trì sư huynh, ngoài ta đến tìm ngươi, ngươi có rảnh thì có thể đến thăm ta không?”

Sở Lãng Phong bỗng dưng thấy ngại ngùng, bổ sung: “Ta cũng không tiện thường xuyên tìm ngươi, ảnh hưởng đến việc tu luyện của Trì sư huynh.”

Mộc Huyền có cảm giác như đệ đệ đang làm nũng, mỉm cười đồng ý: “Lúc đó Trì Vân Kính có lẽ sẽ đi cùng, vì ta giả làm kiếm linh, không thể rời kiếm quá xa, phải nhờ hắn dẫn ta đi tìm ngươi.”

“Vì lý do này, ta cũng không thể thường xuyên tìm ngươi, nhưng chúng ta còn chưa chắc chắn sẽ giao kiếm cho Trì Vân Kính, nghĩ đến những chuyện này thật quá sớm.”
« Chương TrướcChương Tiếp »