Chương 2

Hắn lập tức xin lỗi, bắt đầu rút Kim Du Vũ ra khỏi máu thịt của đồng bọn.

"Nhanh lên, pháp khí này đang di chuyển trong cơ thể ta!"

Kim Du Vũ tự động di chuyển qua lớp lớp máu thịt, chầm chậm đi trong cơ thể đệ tử kia, gương mặt hắn đầy vẻ đau đớn, cố nén sự giận dữ.

"Được, được." Thanh niên biết mình sai, chỉ có thể liên tục xin lỗi.

Kết quả là, ngay sau đó hắn bất ngờ giơ tay đấm đồng bọn một cái.

"Ngươi có phải cố ý không!" Đệ tử kia hoàn toàn bùng nổ: "Mấy ngày trước ta giúp Lục sư huynh hoàn thành một việc, được Lục sư huynh khen ngợi, ngươi ghen tức chứ gì?"

"Thật không phải!" Thanh niên không thể giải thích.

Đệ tử mập mạp cau mày: "Các ngươi làm cái gì vậy?"

Đám người này loạn thành một mớ hỗn độn, Sở Lãng Phong lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh bọn họ tự đấu đá lẫn nhau, mà cố gắng ngẩng đầu nhìn quanh, trên mặt lộ ra nụ cười.

Mộc Huyền đang ngồi trên nhánh cây ngay phía trên bọn họ, thân hình mờ ảo như một luồng gió nhẹ, không đè nổi một mảnh tuyết.

Sở Lãng Phong không thể nhìn thấy tàn hồn, nhưng biết rằng Mộc Huyền đã đến.

"A Mộc." Sở Lãng Phong không tiếng động nói ra khẩu hình.

"May mà ta tỉnh kịp lúc." Mộc Huyền nói: "Ta ngủ ba tháng nay, ngươi đã có được một thanh bảo kiếm?"

Mộc Huyền đã thấy nhiều không lạ, cậu đã cùng Sở Lãng Phong đi từ phàm giới vào Côn Luân Cảnh, đã chứng kiến nhiều cơ duyên hắn có được.

Nếu không phải thế, Sở Lãng Phong với tư chất bình thường, không thể nào đẩy cửa vào thế giới tu tiên.

Sở Lãng Phong vốn là một trong những người theo đuổi Trì Vân Kính trong nguyên tác, cầm kịch bản nghịch thiên cải mệnh.

Theo tình tiết, hắn sẽ được chú ý tại đại tỷ ngoại môn ngày mai, trở thành tiểu sư đệ của Trì Vân Kính.

"Khi xuống núi, ta mua từ quầy của một lão bá, vốn là thấy lão đáng thương, không ngờ lại là một thanh pháp khí." Sở Lãng Phong truyền âm qua thần thức với Mộc Huyền, lấy từ túi càn khôn ra một thanh kiếm dài toàn thân đen nhánh, phát ra khí tức không lành: "Chính là thanh kiếm này, nhưng giờ không thể dùng."

Trên thanh kiếm có phong ấn, không thể tăng cường sức mạnh cho Sở Lãng Phong bao nhiêu, nếu cầm kiếm cũng không thể phản kháng thành công trước sư huynh Trúc Cơ trung kỳ , kiếm dễ bị cướp mất nên khi bị đánh hắn không lấy ra.

"Ngươi giữ kiếm cho tốt." Mộc Huyền nói.

Cậu đưa ngón tay ra, chỉ nhẹ xuống dưới cây, một luồng hắc khí quanh thân phóng ra, nhập vào thanh kiếm đen nhánh trong tay Sở Lãng Phong.

Sở Lãng Phong cầm kiếm đâm vào đệ tử ngoại môn gần nhất, các đệ tử này không kịp trở tay, bị đánh đến khóc lóc kêu gào, đệ tử mập mạp đích thân ra tay cũng vô ích, cánh tay lại bị chém một đường.

Bọn họ tưởng rằng đó là uy lực của pháp khí, thực ra là do hắc khí không ngừng chảy từ thân thể Mộc Huyền trên cây xuống, giả thành kiếm khí.

"Thanh bảo kiếm này thực có uy lực như vậy, sao Sở Lãng Phong không lấy ra sớm?" Đệ tử mập mạp nghi hoặc không yên, ngay sau đó trong lòng dấy lên sự tham lam, bảo kiếm như vậy nhất định phải thuộc về Lục sư huynh! Lục sư huynh có được bảo kiếm, sau khi vào nội môn cũng sẽ chiếm được một vị trí, bọn họ theo sau cũng có phần.

"Chúng ta đi trước!" Đệ tử mập mạp thấp giọng nói.

Có vẻ như, bọn họ không phải đối thủ của Sở Lãng Phong, cũng không thể dốc toàn lực đánh với Sở Lãng Phong, nếu làm lớn chuyện sẽ bị các trưởng lão ngoại môn phát hiện.

Chỉ có thể trở về, bẩm báo Lục sư huynh, nghĩ cách mới.

Đệ tử mập mạp trừng mắt nhìn Sở Lãng Phong một cái, dẫn các đệ tử khác rời đi.

Sở Lãng Phong căng thẳng toàn thân, đến khi bóng dáng bọn họ biến mất mới đột ngột thả lỏng, kiếm rơi xuống đất, kiếm khí còn sót lại quét sạch một vùng tuyết lớn gần đó.

Hắn đau đến nhe răng, không chút kiêng kỵ bộc lộ bộ dạng này trước mặt Mộc Huyền, dựa vào thân cây từ từ ngồi xuống, thoa bột thuốc lên vết thương.

Mộc Huyền từ trên nhánh cây đáp xuống, nhẹ nhàng lơ lửng trước mặt Sở Lãng Phong.

Gương mặt tuấn tú của Sở Lãng Phong bị đánh cho bầm dập, thêm vào bột thuốc trắng lại càng trở nên đầy màu sắc, thê thảm không chịu nổi.

"Cảm ơn A Mộc." Sở Lãng Phong nở nụ cười, nhưng lại làm đau vết thương trên mặt, nụ cười méo mó, hắn khẽ hít một hơi lạnh.

Mộc Huyền: "Chúng ta không cần phải nói lời cảm ơn."

Sở Lãng Phong nghiêm túc nói: "A Mộc đã giúp ta nhiều lần, ta không có gì để báo đáp, nếu không nói cảm ơn, ta sẽ thấy rất áy náy."