Chương 9: Tinh tế ABO

Phó Minh Tu không hề sợ hãi mà nhìn lại Diệp Khâm.

Một cuộc chiến im lặng kéo dài, Diệp Khâm dường như lười tranh cãi với y, đang định đỡ Phó Minh Tu dậy.

Kết quả vừa mở chăn ra, sắc mặt hắn khựng lại, lập tức đắp lại chăn.

Khuôn mặt vốn đã lạnh như băng càng lạnh hơn, hắn nghiến răng hỏi Phó Minh Tu: "Sao cậu không mặc quần áo?"

Người đàn ông không biết xấu hổ này, trên người còn đỏ ửng, vậy mà y lại không mặc gì cả!

Ngực Diệp Khâm phập phồng dữ dội, trong đầu toàn là hình ảnh l*иg ngực trắng nõn với đầy dấu hôn và dấu tay, cùng với màu anh đào sưng tấy.

"Tôi còn không có sức để ngồi dậy, làm sao có sức để mặc quần áo..." Phó Minh Tu yếu ớt trợn trắng mắt.

"...Không biết xấu hổ."

"???" Phó Minh Tu thật sự thấy oan uổng.

"Tôi có chỗ nào mà anh chưa từng thấy, những thứ đó đều là do anh véo anh cắn, bây giờ bị anh nhìn một cái là tôi không biết xấu hổ rồi??"

Thật sự khó hiểu.

Tuy nhiên, nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của Diệp Khâm, Phó Minh Tu được đỡ dậy vẫn chọn im lặng uống hết dung dịch dinh dưỡng.

Dung dịch dinh dưỡng tuy không ngon nhưng uống cũng không bị nghẹn, còn khá trơn tru, nhưng vì một số lý do, môi và cằm Phó Minh Tu đều rất đau, vì vậy uống cũng rất chậm.

Trong phòng nhất thời chỉ còn lại tiếng nuốt nhỏ của Phó Minh Tu.

Qua vài phút, Diệp Khâm dường như không kiên nhẫn với động tác chậm chạp của Phó Minh Tu, trực tiếp hỏi: "Rốt cuộc cậu có mục đích gì?"

Động tác uống dung dịch dinh dưỡng của Phó Minh Tu dừng lại, có chút ngạc nhiên nhìn Diệp Khâm: "Tôi không phải đã nói rồi sao? Để tiếp cận anh."

"Tiếp cận tôi, rồi sao nữa?" Diệp Khâm cúi đầu nhìn xuống người này, "Rồi cậu muốn làm gì?"

"Là muốn đến tìm tôi cầu hòa trước, để tôi bỏ qua chuyện cũ sao?" Hắn lộ ra vẻ chế giễu.

Phó Minh Tu há miệng, nhưng đột nhiên không biết trả lời như thế nào.

Mục đích y khi đến đây?

Đương nhiên là để chuộc tội với Diệp Khâm.

Nhưng mục đích như vậy y làm sao nói ra được? Ban đầu vốn là y làm tổn thương Diệp Khâm trước, bây giờ lại nói đến chuộc tội, nhìn sao cũng thấy giả tạo.

Hơn nữa với tính cách của Diệp Khâm, cũng không thể chấp nhận kiểu "chuộc tội" mang tính chất bố thí như vậy.

Phó Minh Tu không muốn làm không khí trở nên căng thẳng, suy nghĩ một chút rồi do dự gật đầu.

Vẻ mặt Diệp Khâm bỗng trở nên khó coi hơn.

"Không biết Phó tướng quân lấy đâu ra tự tin, có thể khiến tôi bỏ qua mối thù gϊếŧ cha." Giọng hắn trầm thấp, thong thả đánh giá Phó Minh Tu từ trên xuống dưới, ngữ điệu hơi cao lên, "Nhờ vào thân xác này của cậu sao?"

Không đợi Phó Minh Tu trả lời, hắn lại tự nói: "Cũng không trách cậu tự tin như vậy, Phó tướng quân tuy là một alpha lớn tuổi, sau khi biến thành omega lại càng thêm quyến rũ."

Phó Minh Tu: "..."

... Nói thế nào nhỉ.

Tuy tôi là một omega hai mươi tám tuổi, nhưng cũng không thể nói là lớn tuổi được chứ?