Chương 14

Cậu đã tưởng tượng ra vô số tình huống xấu hổ đến mức muốn "chết".

Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng Kỷ Hàn Quân sẽ thấy mình mặc đồ nữ.

Kỷ Hàn Quân chắc chắn sẽ cười nhạo cậu, bởi vì cậu luôn duy trì hình tượng một người đàn ông mạnh mẽ.

"Nhìn cái gì mà nhìn! Nhắm mắt lại!"

Khuôn mặt của Tô Trạch nóng rát, cậu chắc chắn mặt mình đang đỏ lên. Thấy người trước mặt vẫn không rời mắt khỏi mình, cậu hoảng hốt, lập tức vươn tay bịt mắt Kỷ Hàn Quân.

"Kỷ Hàn Quân!!!"

Tầm nhìn của hắn bị che khuất, đôi tay mềm mại đặt lên mắt hắn. Cả hai đứng rất gần, hắn thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương trên người cậu.

Đó là mùi hương từ sữa tắm nhập khẩu từ nước ngoài, một mùi hương nhẹ nhàng pha lẫn hương hoa hồng và trà trắng.

Rõ ràng cả hai đều dùng cùng loại sữa tắm.

Tại sao hương thơm trên người Tô Trạch lại khiến hắn xao xuyến hơn?

Trong đầu hắn có thể tưởng tượng ra hình ảnh vừa rồi của Tô Trạch: mái tóc xoăn dài đến eo, băng đô tai mèo dễ thương, chiếc váy đỏ nhỏ nhắn cúp ngực đầy gợi cảm. Cậu vừa ngây thơ vừa quyến rũ.

Yết hầu của Kỷ Hàn Quân khẽ chuyển động mạnh, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn, giọng nói khàn khàn:

"Thiếu gia..."

Cậu tuyệt đối không thể ở lại đây thêm nữa. Nếu tiếp tục ở lại, chắc chắn Kỷ Hàn Quân sẽ cười cậu.

Mặt Tô Trạch đỏ ửng, cậu rút một tay ra để kéo váy, cố gắng che đi phần đùi rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Cảm giác ấm áp vừa biến mất, Kỷ Hàn Quân nhìn theo bóng dáng cậu chạy đi, ánh mắt thâm trầm, u ám và mang chút nguy hiểm.

Thiếu gia thích hoa hồng đỏ, nhưng lúc này cậu lại giống như một bông hoa hồng rực lửa.

Thích quá...

Muốn giữ cậu ấy lại...

Tô Trạch một mạch kéo váy, che mặt chạy lên tầng hai. Sau khi đảo mắt tìm kiếm, cuối cùng cậu cũng thấy người quen.

Tần Thư đang mặc trang phục cổ phong, tay cầm một chiếc quạt xếp, trông giống hệt một thư sinh cổ đại, hiện đang trò chuyện với mấy cô gái bên cạnh.

Nói như vậy...

Trong số bốn người, chỉ có cậu mặc váy!!!

Bữa tiệc coser lần này không quản lý nghiêm ngặt như trước. Lần trước chỉ có con gái mới được vào, nhưng giờ đã thay đổi, chỉ cần mặc trang phục cosplay là có thể vào.

Tần Thư cười nói chuyện với các cô gái xung quanh, ánh mắt thoáng nhìn thấy Tô Trạch vừa bước lên tầng hai.

Tô Trạch dáng người cao ráo, gương mặt vốn đã tinh tế, làn da trắng trẻo. Khi mặc chiếc váy đỏ xòe phồng như bánh ngọt, cậu càng nổi bật giữa đám đông, đặc biệt là đôi tất trắng đến đùi đi kèm với đôi giày cao gót đỏ rực.

Ánh mắt Tần Thư sững sờ, sau đó anh bước đến gần Tô Trạch. Khi tới gần, anh mới nhận ra Tô Trạch đang giấu tay trong váy, nắm chặt thành quyền. Vừa tới gần, anh đã bị ăn một cú đấm thật mạnh.

"Các cậu dám lừa tôi!!!"

Tần Thư đau đớn ôm vai, nhìn Tô Trạch đang tức giận đến đỏ mắt rồi bật cười.

"Không phải tôi, là hai người họ. Tôi đã biết họ sẽ lừa chúng ta, nên đã mua quần áo và đến sớm mà."

Tần Thư không phải là sinh viên thể thao, nhưng trong nhóm lại là người có khả năng chịu đòn tốt nhất.

Tô Trạch uất ức không nói lời nào, định đấm thêm một cái nữa thì Giang Mộc đã vòng tay qua vai cậu.