Chương 19

Người khác nghe thấy có thể sẽ cho rằng những lời đó quá đáng, nhưng Kỷ Hàn Quân thì không nghĩ vậy.

Hắn là của thiếu gia, là tài sản riêng của thiếu gia.

Hôm nay, Tô Trạch có một việc rất quan trọng phải làm, cậu phải tìm một người – một người có thể giúp cậu kiếm được tiền triệu mỗi tháng sau này.

Sau khi Tô Trạch rời đi, Kỷ Hàn Quân vừa dọn dẹp xong thì bị dì Lưu tát mạnh một cái.

Cú tát rất nặng, khiến khuôn mặt điển trai của Kỷ Hàn Quân lập tức đỏ bừng lên.

“Mày đúng là đồ vô ơn, thiếu gia cho phép mày ngồi lên bàn ăn là mày ngồi sao? Mày là thứ hèn mọn, không thể so sánh với thiếu gia, tất cả những thứ ở đây không phải của mày.”

Kỷ Hàn Quân dùng lưỡi chạm vào chỗ vừa bị đánh, gương mặt càng thêm tối tăm, ánh mắt chứa đầy sự thù hận và uy hϊếp.

“Là của tôi. Cậu ấy là của tôi.”

Dì Lưu bị ánh mắt của hắn dọa cho giật mình, nhưng càng tức giận hơn vì lời nói của hắn.

Bà biết rõ Kỷ Hàn Quân mới là thiếu gia thật sự của nhà họ Tô. Nếu sự thật này bị phanh phui, không chỉ bà sẽ vào tù mà cả đứa con thật của bà, Tô Trạch, cũng sẽ bị đuổi khỏi nhà.

Đáng ra sau khi đổi đứa trẻ, bà phải nhấn chìm thằng con hoang này đi, như vậy sẽ không ai hay biết.

“Mày đừng có mơ tưởng những thứ không thuộc về mình. Tất cả những thứ ở đây là của Tô Trạch, mày và nó không cùng một thế giới!”

Gương mặt dì Lưu vì tức giận mà vặn vẹo, những nếp nhăn càng làm bà trông như một con quỷ đang giương nanh múa vuốt.

Kỷ Hàn Quân không hiểu. Từ nhỏ hắn luôn thắc mắc, tại sao mẹ lại không thích mình.

Hắn cố gắng hết sức để mẹ hài lòng, luôn đạt điểm 100 trong các bài thi, làm mọi thứ mẹ bảo. Khi còn nhỏ, mẹ dặn hắn phải luôn nghe lời Tô Trạch, dù bị bắt nạt cũng không được lên tiếng.

Nhưng tại sao mẹ vẫn không thích hắn? Trước đây hắn không hiểu, nhưng giờ hắn không cần nữa.

Hắn không cần tình yêu của mẹ nữa.

Bởi vì hắn đã yêu người khác.

Hắn cần tình yêu của Tô Trạch hơn.

Tô Trạch cùng tài xế đến một trang trại ở vùng ngoại ô. Trang trại này đang trên bờ vực phá sản vì kinh doanh thua lỗ, nhưng địa hình nơi đây lại quá khó bán.

“Thiếu gia Tô.”

Tô Trạch bước xuống xe, con đường ở đây toàn đất, đặc biệt sau mấy cơn mưa lớn gần đây, đất trông như bùn nhão.

Tài xế nhìn đôi giày thể thao cao cấp màu trắng của Tô Trạch bị vấy bẩn, ngay lập tức rút khăn tay ra quỳ xuống lau sạch.

“Không cần đâu.”

So với việc sau này phải chạy trốn khắp nơi, ăn không đủ no, thì chút bùn này có đáng là gì.

“Thiếu gia Tô, đây là hợp đồng. Nhưng nơi này có địa hình không tốt, việc nuôi trồng đều lỗ vốn, cậu có chắc muốn mua miếng đất này không?”

Tô Trạch nhận lấy bản hợp đồng. Dù việc nuôi trồng ở đây đều không có lãi, nhưng miếng đất lớn thế này không chỉ có thể dùng cho việc nuôi trồng.

Nơi này bốn bề đều là núi, thực ra phong cảnh khá đẹp, xung quanh còn có một vài ngôi làng nhỏ.

Vị trí tuy có phần hẻo lánh, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian.

Quanh đây toàn núi, ít ánh nắng, đất thì tốt nhưng không đủ ánh sáng để trồng trọt.

Nhưng phong cảnh thì rất đẹp, thích hợp để ẩn cư.

Biết đâu sau này nơi đây lại chính là nơi trú ẩn của cậu.