Chương 20

Bình thường, tiền tiêu vặt của cậu đã không ít, nếu tiết kiệm lại thì dù sau này có bị đuổi đi, cậu vẫn có thể gửi vào ngân hàng để hưởng lãi.

Nhưng cậu muốn kiếm được nhiều tiền hơn.

“Thiếu gia Tô, mua mảnh đất này, phu nhân liệu có giận không?”

“Không đâu.”

Trước đây, tiền tiêu vặt của cậu đều dùng để mua siêu xe, nhưng giờ cậu muốn đầu tư vào thứ gì đó.

Mảnh đất này không phù hợp để trồng trọt hay chăn nuôi, nhưng phong cảnh và không khí rất tốt, lại yên tĩnh, hoàn toàn có thể phát triển thành một điểm du lịch.

Núi non sông nước tuyệt đẹp, không thiếu thứ gì, bên cạnh còn có một ngôi làng rất nghèo, có lẽ còn có thể cải thiện chất lượng cuộc sống của dân làng.

Sau khi cầm hợp đồng về trang viên, Tô Trạch khóa hợp đồng đã ký vào tủ. Hiện tại chuyện này vẫn chưa thể để ai biết.

Các tiết học ở trường luôn khô khan và nhàm chán, đây đã là lần ngáp thứ tư của Tô Trạch rồi.

“Không phải tối qua cậu thức khuya đấy chứ?”

Giang Mộc nhìn sang Tô Trạch, đôi mắt cậu đầy nước mắt vì buồn ngủ, đồng thời cũng khoe chiếc siêu xe phiên bản giới hạn mới mua của mình cho Tô Trạch xem.

“Nhìn này, phiên bản giới hạn gần đây nhất, trên thế giới chỉ có ba chiếc, bố tôi mua cho tôi.”

Tô Trạch lại ngáp, gật đầu.

“Không phải cậu thích siêu xe nhất sao? Sinh nhật tôi sẽ tặng cậu.”

“Không cần đâu, bố cậu mua cho cậu thì cậu giữ đi, đừng cái gì cũng tặng cho tôi.”

Bên ngoài, những chú chim sẻ kêu ríu rít không ngừng. Trong lớp học rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng lật sách xào xạc.

“Giang Mộc, cậu làm bạn với tôi là vì thân phận của tôi à?”

Những đứa trẻ quý tộc như họ, chơi cùng nhau thật ra không phải vì từ nhỏ đã thân thiết.

Thường thì từ khi còn nhỏ, cha mẹ đã dạy họ cách tiếp cận những gia đình quyền thế cùng trang lứa để trở thành bạn bè, sau này có thể giúp đỡ nhau trong công việc làm ăn.

“Sao cậu lại nói thế?”

“Không có gì.”

Cậu chỉ muốn biết, nếu Giang Mộc biết cậu chỉ là kẻ giả mạo chiếm lấy vị trí vốn không thuộc về mình thì sẽ nghĩ sao.

Hôm nay nhà ăn của trường có món mới – thịt viên chiên xào cay.

Vì buổi sáng ký hợp đồng, nên cậu đã ăn trưa ở ngoài, chiều nay nhất định phải thưởng thức món thịt viên này.

Tô Trạch kéo Giang Mộc vào nhà ăn, cứ tưởng sẽ phải xếp hàng rất dài, ai ngờ vừa bước vào đã thấy Kỷ Hàn Quân.

“Thiếu gia, thịt viên chiên cay đây.”

Kỷ Hàn Quân bê khay đồ ăn, trong đó đầy ắp thịt viên chiên cay và thịt chiên giòn.

“Anh đã lấy phần ăn cho tôi rồi à— Mặt anh sao vậy!”

Tô Trạch kinh ngạc bước lên định nhận khay đồ ăn thì phát hiện bên mặt của Kỷ Hàn Quân có một vết hằn rất rõ ràng của bàn tay.

Trong trường này còn ai dám bắt nạt Kỷ Hàn Quân sao?!

Không biết Kỷ Hàn Quân là người của cậu à?!

“Không sao đâu, thiếu gia.”

“Sao mà không sao! Chỉ có tôi mới được đánh anh, ai dám động tay vào anh vậy?!”

Kỷ Hàn Quân bình thường luôn đi lại một mình, tuy có vẻ ngoài đẹp trai nhưng ánh mắt lại đáng sợ, đặc biệt là khí chất u ám và áp lực toát ra từ hắn.