Chương 32

"Thiếu gia, đây là sữa mang từ nhà đến cho cậu."

Kỷ Hàn Quân mang bữa ăn và sữa mới pha đặt trước mặt Tô Trạch, chu đáo cắm ống hút vào hộp sữa.

Tô Trạch vẫy tay ra hiệu cho hắn đi ăn, sau đó cầm hộp sữa uống một ngụm.

“Không phải tôi nói đâu, cậu thiếu người đi lấy cơm thì tôi cũng có thể làm mà.”

Giang Mộc hơi ghen tuông, ánh mắt dừng lại trên phần cơm của Tô Trạch, trong đó toàn là những món mà cậu thích ăn.

Từ sau hôm đó, Giang Mộc thắc mắc không hiểu Kỷ Hàn Quân rốt cuộc là ai. Tuy họ lớn lên cùng nhau, nhưng cũng không đến mức quá ngoan ngoãn và nghe lời như vậy.

“Không giống nhau, hắn chỉ xứng đáng làm việc vặt cho tôi thôi.”

Tô Trạch cắn một miếng viên thịt nhỏ, uống thêm một ngụm sữa, rồi ánh mắt cậu liếc thấy một nam một nữ bên cạnh.

Cố Lệ San cười vui vẻ, nhét một vật màu hồng vào túi áo Kỷ Hàn Quân, còn vỗ nhẹ lên túi.

Kỷ Hàn Quân không cười, nhưng Tô Trạch lại cảm thấy sự bực tức trong người hắn giảm đi nhiều, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô gái trước mặt.

Chàng trai thì cao lớn, khí chất phi thường; cô gái thì xinh đẹp, tinh tế, tràn đầy sức sống.

Bất chợt trong lòng Tô Trạch trào dâng cảm giác không vui, cậu mạnh tay đặt đũa xuống khay cơm.

Giang Mộc giật mình vì hành động của Tô Trạch, miếng gà trong miệng còn chưa kịp nhai hết thì đã thấy cậu chủ mặt mày u ám.

“Có chuyện gì vậy?”

Giang Mộc nhìn cậu rồi lại nhìn khay cơm, lúc này mới để ý thấy có một thứ màu xanh – là ngò.

“Ôi dào, nếu có ngò sao không nói sớm, để tôi ăn cho, đừng bực nữa.”

Giang Mộc quen với việc này nên tự nhiên gắp nhánh ngò từ khay của Tô Trạch rồi bỏ vào miệng. Cậu chủ nhỏ này vốn ghét ngò nhất, không ngờ Kỷ Hàn Quân lại phạm lỗi sơ đẳng thế này.

Tô Trạch đã sớm phát hiện ra có ngò, nhưng cậu chỉ muốn ăn cơm, không muốn làm lớn chuyện.

Phía bên kia, hai người kia vẫn đang nói chuyện, rõ ràng Kỷ Hàn Quân là người ít nói, vậy mà lại có thể nói với cô ấy nhiều như thế.

Nhân vật nam chính và nữ chính cuối cùng sẽ có một kết thúc viên mãn, giống như trong những câu chuyện khác. Còn cậu chỉ là một nhân vật phụ, chỉ có thể trở thành bước đệm cho mối tình của họ.

Kỷ Hàn Quân tính cách âm trầm, cuối cùng nhất định sẽ được nữ chính chữa lành, và có một kết thúc hạnh phúc viên mãn.

Tô Trạch đứng dậy, mặt mày lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Cố Lệ San, thấy cô ta vẫn đang cười, đặc biệt là ánh mắt khıêυ khí©h không giấu giếm.

“Kỷ Hàn Quân, lại đây cho tôi!!”

Cố Lệ San cố tình làm thế, ánh mắt rõ ràng là nhìn về phía mình, cô ta đang thách thức cậu, cô đang đắc ý.

Kỷ Hàn Quân không ngờ Tô Trạch lại gọi mình, sau đó bước nhanh về phía cậu.

Tô Trạch thấy hắn đến gần, liền bước tới lấy thứ trong túi của hắn ra, xé bao bì thì thấy đó là một thanh sô cô la khắc chữ.

Con gái thường thích tặng sô cô la cho những chàng trai mà họ thích.

Đây là gì? Tỏ tình sao?

Tô Trạch nắm chặt thanh sô cô la, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Kỷ Hàn Quân, rồi đưa thanh sô cô la ra trước mặt hắn.

“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tôi ghét nhất là có kẻ động vào và để ý đến đồ của tôi.”

Kỷ Hàn Quân im lặng, ánh mắt u ám, nhưng biểu cảm lại nghiêm túc chưa từng thấy.

“Thiếu gia, tôi là người, không phải đồ vật.”

Tô Trạch ngẩng cao cằm, cảm thấy thật nực cười, khinh bỉ nhếch môi: “Chính miệng anh nói chỉ làm chó cho một mình tôi, đương nhiên anh không phải đồ vật, anh là con chó của Tô Trạch tôi.”

Đúng là không thể tin được lời của đàn ông, lúc nào cũng thích “bắt cá hai tay”.

Chẳng lẽ cậu không xuất sắc hơn Cố Lệ San sao?

Cậu giàu hơn, quyền lực hơn, những cô gái thích cậu xếp hàng dài đến tận Pháp, chẳng lẽ Kỷ Hàn Quân bị mù sao?