Chương 33

Kỷ Hàn Quân mím môi lại, tiến lên nắm lấy tay Tô Trạch, nhét món đồ trong tay vào tay cậu, rồi nhìn cậu thật sâu trước khi quay lưng bỏ đi.

Tô Trạch đứng đó, cảm thấy bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong tay cậu là một mảnh giấy nhàu nát, khi mở ra, cậu nhìn thấy những dòng chữ thanh thoát và ngay ngắn.

Đó là một bức thư tình.

Trong thư chứa đựng những lời yêu thương sâu sắc, say đắm, là những cảm xúc ngây thơ và đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân một cô gái.

Thì ra đây là thư tình Cố Lệ San viết cho Kỷ Hàn Quân.

Kỷ Hàn Quân bắt đầu phản kháng rồi, thực sự vì nữ chính trời định mà dám chống lại cậu.

Tô Trạch ngẩng đầu nhìn về hướng Kỷ Hàn Quân vừa đi xa, rồi cậu mới nhận ra cô gái đứng ở cửa nhà ăn đang vẫy tay với hắn, nụ cười tràn đầy sức sống, còn Kỷ Hàn Quân thì đang bước nhanh về phía cô.

Chàng trai và cô gái trong bộ đồng phục học sinh là đại diện cho tình yêu tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, tình yêu sẽ đi từ ngôi trường đến tận lễ cưới.

Hình như… chưa bao giờ có ai kiên định bước về phía mình như vậy.

Bản thân cậu vốn là báu vật được gia đình cưng chiều hết mực, nhưng sau khi thân phận thật bị phát hiện, cậu đã bị nhà họ Tô đuổi ra ngoài một cách không thương tiếc.

Những tài sản, quyền lực mà cậu đang có đều là cướp được.

Ngay cả tình yêu của mẹ cũng là thứ cậu chiếm đoạt.

Lòng cậu bị đè nén nặng nề, đôi mắt đột nhiên đỏ lên, cậu giận dữ xé nát mảnh giấy trong tay.

Nói gì mà chỉ làm con chó trung thành của mình, vậy mà chỉ cần Cố Lệ San vẫy tay, hắn đã chạy theo ngay lập tức.

"Tô Trạch."

Giang Mộc tiến đến, định nắm tay Tô Trạch, nhưng cậu lại giật mình quay lại, tránh khỏi cái chạm của cậu.

Giang Mộc sững người, nhìn thấy mắt Tô Trạch đỏ hoe, dường như còn ướt ánh lệ, cả người trông vừa uất ức lại hoang mang. Đây là lần đầu tiên Giang Mộc thấy cậu khóc.

"Xin lỗi, tôi có chút việc gấp."

Tô Trạch một mình đi đến một quán rượu nhỏ trên phố. Cậu tửu lượng rất kém, mới uống một ngụm mà mặt đã đỏ bừng, chỉ một lát sau đã nằm bẹp trên quầy bar, say không biết gì.

“Bạn học, cậu ổn chứ?”

Người pha chế là học sinh cùng trường với cậu, làm thêm ở quán này. Nhìn thấy đồng phục của Tô Trạch, anh liền nhận ra cậu.

Đôi mắt Tô Trạch đỏ hoe, hôm nay cậu quyết tâm phải uống say thật đã.

Anh chàng pha chế nhìn dáng vẻ của cậu chỉ có thể đoán rằng chắc hẳn là do thất tình, liền cất ly rượu mạnh trước mặt cậu đi và thay vào đó là ly rượu trái cây.

“Nếu cậu thất tình, thì hãy tìm một mối tình mới, không cần phải buộc mình vào một mối tình không lối thoát.”

“Ai thất tình chứ? Con chó tôi nuôi bao năm chết rồi!!”

Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt Tô Trạch trắng mịn, đôi mắt xinh đẹp còn đọng nước, má ửng hồng, cậu trừng mắt tức giận nhìn anh ta.

Nhưng ánh mắt đó chẳng hề có chút uy hϊếp nào, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy cậu thật đáng thương, khiến ai nhìn cũng thấy xót xa.

Mặt anh chàng pha chế bỗng đỏ ửng, quay mặt đi không dám nhìn vào mắt cậu.

“…Tôi nuôi con chó đó bao năm… chỉ cần người khác vẫy tay một cái là nó liền đi theo… Bình thường tôi đối xử với nó đâu có tệ, cho nó ăn, cho nó mặc, lúc nhỏ còn giúp nó đuổi mấy đứa bắt nạt nó… Thế mà lại báo đáp tôi như thế này!!!”

Tô Trạch càng nói càng kích động, cầm ly rượu trái cây trước mặt uống một hơi cạn, sau đó còn mím môi lại.

“Cậu có đổi rượu của tôi không đấy? Sao hương vị khác thế?”

“Tôi thấy cậu mới uống một ngụm mà mặt đã đỏ rồi, chẳng lẽ cậu bị dị ứng với cồn à?”

Tô Trạch đưa tay gãi cổ, thè lưỡi liếʍ môi, ánh mắt mơ màng, giọng nói trở nên mềm mại.

“Dị ứng? Không đời nào, mang cho tôi rượu mạnh nhất ở đây đi.”

Cậu đặt ly rượu lên bàn, loạng choạng đứng dậy khỏi ghế, vừa định di chuyển thì bị một người nắm lấy vai.

“Chà, chẳng phải là thiếu gia nhà họ Tô sao? Thật trùng hợp quá!”