Chương 5

“Không, không phải như vậy, tôi không có…”

“Bất kể có hay không, sau này đừng đến tìm tôi nữa. Từ giờ tôi, Tô Trạch, không thích cô nữa rồi.”

Tô Trạch chẳng buồn đôi co thêm, nhìn Giang Mộc ra hiệu, cả hai cùng rời sang chỗ khác trong căng tin.

Giữa đám đông, Kỷ Hàn Quân đã chứng kiến toàn bộ cảnh này, nhưng không may hắn chỉ kịp nhìn thấy khoảnh khắc Tống Cầm Cầm hôn Tô Trạch.

Kỷ Hàn Quân cầm khay cơm tiến tới thùng rác, đổ hết phần cơm bên trong đi, bao gồm sườn xào chua ngọt, thịt viên chiên và hoành thánh nhỏ.

Sau khi ăn xong, Tô Trạch và Giang Mộc rủ nhau ra quán net ngoài trường để chơi game. Hai người họ là bạn thân từ nhỏ, rất gắn bó.

Cả hai chơi game hơn một tiếng, Giang Mộc ngắm Tô Trạch – với khuôn mặt điển trai và nước da trắng mịn – rồi thắc mắc:

“Cậu thực sự không thích Tống Cầm Cầm nữa à?”

Tô Trạch lườm cậu ta một cái, sau khi hạ gục kẻ địch cuối cùng, cậu uống ngụm nước.

“Thật đấy, không thể thật hơn. Trước đây ngu ngốc, giờ thì khôn ra rồi. Cậu cứ chơi tiếp đi, tôi đi vệ sinh một chút.”

Tô Trạch tháo tai nghe và đi về phía nhà vệ sinh, nơi nằm sâu trong một hành lang.

Trong khi đó, điện thoại của cậu liên tục nhận được tin nhắn xin lỗi từ Tống Cầm Cầm. Họ còn chưa bắt đầu, sao lại có chuyện làm lành chứ?

Bất ngờ, một người chặn đường cậu. Tô Trạch bước sang trái, người đó cũng bước sang trái; cậu bước sang phải, người đó lại chặn đường cậu.

“Không có mắt à?”

Tô Trạch ngẩng lên và đυ.ng phải ánh mắt sắc lạnh như sói của Kỷ Hàn Quân, trong đó ẩn chứa chút tức giận.

Tô Trạch tròn mắt, định lớn tiếng chửi rủa thì bị Kỷ Hàn Quân bất ngờ bịt miệng, đẩy cậu vào góc tường.

Kỷ Hàn Quân có sống mũi cao, ngũ quan rõ ràng, rất đẹp trai, nhưng lúc này gương mặt hắn tối sầm, ánh mắt đầy giận dữ và điên cuồng.

“Cậu để cô ta hôn à?”

Kỷ Hàn Quân buông tay khỏi miệng Tô Trạch, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cậu, tay hắn vẫn cảm nhận được cảm giác chạm vào đôi môi ấy.

“Kỷ Hàn Quân, cậu dám đẩy tôi? Cậu to gan rồi đấy!”

Tô Trạch tức giận, giơ tay lên định đánh Kỷ Hàn Quân, nhưng tay bị hắn nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau rồi ấn chặt vào tường.

“Cậu!”

“Thiếu gia, trả lời tôi.”

Giọng Kỷ Hàn Quân trầm ấm, nhưng đầy sự đè nén, ánh mắt như rắn độc, chăm chăm nhìn Tô Trạch.

“Cậu không thấy à? Cô ta hôn tôi, nhưng tôi đã né rồi. Cậu không thấy sao?”