Chương 9

Trong bóng tối, đồng tử của Kỷ Hàn Quân đen nhánh sâu thẳm đến đáng sợ. Hắn cúi xuống bế người đang nằm trên giường lên, cảm nhận được hơi ấm trong lòng mình.

Ngoan quá.

Khi trở về biệt thự, Tô Trạch đã ngủ thϊếp đi lần nữa, và ngay cả khi hắn bế cậu vào phòng, cậu vẫn không tỉnh dậy.

Người đang cúi đầu tựa vào lòng hắn, dưới ánh đèn, mái tóc đen càng làm nổi bật làn da trắng mịn, gần như trong suốt của cậu.

Yết hầu của Kỷ Hàn Quân chuyển động, ánh mắt đầy đen tối, rồi không thể kiềm chế, hắn nâng mặt cậu lên.

Khuôn mặt này thật tinh xảo và xinh đẹp. Hắn đã từng thấy Tô Trạch khóc, mỗi khi cậu khóc, đôi mắt đẫm lệ ấy như biết nói, đầy sự ủy khuất nhưng cũng vô cùng quyến rũ.

Từ khi nào mà hắn bắt đầu có những suy nghĩ không nên có về cậu? Có lẽ là từ lần gặp đầu tiên.

Đó là ngày hắn mới đến nhà họ Tô, vì chưa quen biết ai nên bị con trai nhà hàng xóm bắt nạt và ném đá vào người.

Nhưng vị thiếu gia ngạo mạn, kiêu ngạo của nhà họ Tô lại nhìn thấy và lập tức đánh ngã cậu nhóc cao hơn mình nửa cái đầu.

"Kỷ Hàn Quân là người của tôi, muốn đánh thì chỉ có tôi mới được đánh."

Có lẽ từ lúc đó, những suy nghĩ không nên có đã nhen nhóm trong lòng hắn. Hắn đã chứng kiến cậu thiếu gia này lớn lên từng ngày.

Cùng cậu đi qua những năm tháng trung học, rồi đến khi lên đại học. Nhưng càng lớn, Kỷ Hàn Quân càng cảm thấy đau khổ và giằng xé.

Hắn chỉ có thể cố gắng che giấu những suy nghĩ tăm tối trong lòng. Hắn không cho phép bất kỳ ai dòm ngó đến cậu thiếu gia của mình.

Tô Trạch ngủ rất say, trong giấc mơ, cậu thấy hình như mình đang ôm một chú gấu bông to lớn, ấm áp và đầy hơi ấm.

"Ngon ngon, thiếu gia nhỏ của tôi."

Nụ hôn ấm áp rơi xuống đôi môi cậu, ban đầu chỉ là chạm nhẹ, nhưng sau đó trở nên thô bạo hơn, cho đến khi không khí trong miệng cậu bị cướp sạch.

Tô Trạch khó chịu muốn mở mắt ra, nhưng đôi mí mắt cứ nặng trĩu, không thể mở ra được.

Trong giấc mơ, chú gấu bông của cậu thật hung hăng, không chỉ véo eo cậu mà còn cắn cả ngực cậu. Bên tai cậu lúc nào cũng vang lên những tiếng thì thầm quen thuộc.

"A Trạch ngoan quá."



Sáng hôm sau, Sở Trạch bị Kỷ Hàn Quân đánh thức để ăn sáng, vì bác sĩ đã dặn rằng cậu phải ăn uống đúng giờ.

Tô Trạch vừa ngáp vừa ngồi dậy, trông giống như một chú mèo con ngoan ngoãn, mái tóc lòa xòa, rối bù khiến người ta chỉ muốn vuốt ve.

Bộ quần áo trên người cậu nhăn nhúm, và thấp thoáng trên cổ còn có thể nhìn thấy dấu hôn mờ mờ.

"Không ăn đâu, không ăn... Ưʍ... Tôi muốn ngủ..."

Kỷ Hàn Quân cúi xuống kéo cậu dậy, cậu lại muốn nằm xuống, Tô Trạch nhíu mày, cố gắng hất tay hắn ra nhưng không thành.

"Ư ư... Làm gì thế... Tôi không muốn dậy mà..."

Tô Trạch cứ rúc vào trong chăn, không ngừng rêи ɾỉ, thậm chí còn muốn kéo Kỷ Hàn Quân vào chăn cùng cậu.

"Thiếu gia, dậy đi thôi."

Kỷ Hàn Quân đột ngột lật tung chăn ra, khiến Tô Trạch không vui, cậu bật dậy khỏi giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận.

Bác sĩ đã nói rằng phải ăn bữa sáng, nếu không ăn sẽ bị đau dạ dày, nên dù Tô Trạch có giận thế nào đi nữa, Kỷ Hàn Quân cũng phải bắt cậu ăn sáng.

"Kỷ Hàn Quân, nếu cậu còn làm phiền tôi nữa, tôi sẽ đuổi cậu ra ngoài!"