Chương 13: Gặp Gỡ Bạch Gia

"Không quá nhiều"

Trưởng lão Kim Đan không chỉ cố gắng bảo vệ Phượng Thanh Thanh mà còn bảo vệ cả Phượng Vãn.

Tuy rằng ông không thể xác định được đó là linh căn gì, nhưng ông có linh cảm, linh căn đó nhất định quý giá hơn Đơn linh căn nhiều.

Lông mày tộc trưởng nhíu lại vì lo lắng.

Với tư cách tộc trưởng, nhiệm vụ của ông là khiến cho gia tộc trở nên mạnh mẽ hơn và tiến xa hơn. Nhưng đồng thời cũng phải bảo vệ các tộc nhân của mình.

"Tam ca, sao không để bọn họ lập lời thề với thiên địa. Nếu người đó dám nói với ai về bài kiểm tra này thì thân thể và linh hồn hắn sẽ bị huỷ diệt."

Lời thề vơi thiên địa khác so với lời thề của tâm ma. Người tu hành rất coi trọng nhân quả, đặc biệt sợ tâm ma. Một khi có tâm ma, sẽ không thể tiến hành đột phá, kết quả cuối cùng chỉ có cái chết.

Nhưng những người không thể tu luyện hoặc những người không có hy vọng thăng tiến thì không quá sợ hãi lời thề này.

Nhưng lời thề thiên địa có thể xảy ra trên tất cả mọi người.

Trưởng lão Kim Đan suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng gật đầu đồng ý.

Tộc trưởng thở phào nhẹ nhỏm, vội vàng quay vào trong, gặp mọi người và bắt họ thực hiện lời thề trước khi li khai.

Để tránh đêm dài lắm mộng, trưởng lão Kim Đan đã dẫn Phượng Vãn cùng những người khác li khai Phượng gia ở Nhân giới trong đêm.

Vừa rời khỏi Phượng gia ở Nhân giới, ra khỏi Chiêu Phong thành, họ gặp một nhóm người khác.

Nhóm người đó cũng là người quen, họ là trưởng lão Bạch gia ở tu chân giới, Kim Đan cảnh, hộ tống một số đệ tử ưu tú ở Nhân giới về gia tộc.

Phượng gia cùng Bạch gia có quan hệ không tệ, sau khi bàn bạc với nhau, hai vị trưởng lão Kim Đan quyết định đi cùng nhau, như vậy sẽ an toàn hơn một chút.

Những đứa trẻ năm nay rất quan trọng nên họ không được phép lơ là, dù chỉ một chút.

Để mối quan hệ hai bên bớt lúng túng, trưởng lão hai bên đã giới thiệu các đệ tử với nhau.

Quy củ trong tu chân giới cũng tương tự lẫn nhau, lần này Bạch gia cũng phái trưởng lão Kim Đan đi đón người, chủ yếu là hộ tống Bạch Dịch Thần, trưởng tử Bạch gia ở Nhân giới, trở về Bạch gia.



Hai gia tộc nhìn qua tuy là quan hệ tốt nhưng cũng chỉ là bề ngoài, thực ra bên trong luôn âm thầm cảnh giác và so sánh lẫn nhau.

Các đệ tử chỉ trao đổi tên với nhau chứ không đề cập gì đến việc tu luyện linh căn. Phượng Vãn nhìn Bạch Dịch Thần trước mặt mà không khỏi nhớ đến nội dung trong cốt truyện.

Trong đó miêu tả, Bạch Dịch Thần là thiên tài thiên phú nhất của Bạch gia, hắn có dị năng lôi linh căn, từ khi sinh ra đã được định sẵn sẽ đứng trên đỉnh cao của tu chân giới.

Một thân bạch y, trong tay là một thanh tiên kiếm, nét mặt tuấn tú rắn rỏi, tuy tu luyện kung fu kiếm thuật tàn nhẫn, nhưng trông hắn lại giống một khối băng di động.

Nhưng không hiểu sao vẫn có vô số nữ tử lao về phía hắn.

Tuy nhiên, với tư cách là một nam phụ, ngươi nhất định phải lọt vào váy của nữ chính, mặc cho ngươi có diễn xuất tốt thế nào đi chăng nữa.Một khi lọt vào chữ tình, bao nhiêu công sức tu luyện của ngươi sẽ đổ sông đổ bể, cuối cùng cũng không thoát khỏi con đường sa ngã.

"Sao muội lại thở dài? Chẳng lẽ muội thích hắn sao?"

Phượng Thanh Thanh kéo chiếc bánh bao bên tay Phượng Vãn và cười đùa.

Phượng Thanh Thanh mười ba tuổi đã phát triễn rất tốt, rất có tư cách để các tu giả nam phát cuồng vì nàng. Mỗi cái nhăn mày, nhếch môi cười đều cũng đã chạm đến trái tim của mọi người.

Đôi mắt to linh động của Phượng Vãn chớp chớp, nàng kiên quyết lắc đầu.

"Tỷ tỷ, trong lòng ta chỉ có tu luyện, đàn ông chỉ là phiền toái ngăn cản bươc tiến của ta mà thôi."

Phượng Thanh Thanh cảm thấy thích thú trước vẻ nghiêm túc của Phượng Vãn, nàng a, mới chỉ là một nhóc con miệng còn hôi sữa.

"Được , được, được, tiểu bảo bối nhà chúng ta không quan tâm nam nhân, ngươi yên tâm, tỷ nhất đinh sẽ mang theo ngươi đến cùng."

Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Phượng Thanh Thanh, Phượng Vãn âm thầm nắm chặt bàn tay đang treo bên hông, một người con gái xinh đẹp như vật không thể để nàng gặp nam chính.

Nàng phải nhanh chóng luyện tập, nếu đã không thoát khỏi vai nữ phụ này thì phải nhất định phá vỡ số phận này.

Trưởng lão Kim Đan của Bạch gia đã hoá phép thành một chiếc thuyền bay.

Chiếc thuyền bay cỡ ngón tay cái trực tiếp biến hoá thành một con quái thú khổng lồ dưới sự khống chế của bùa chú.

Bạch Dịch Thần, Phượng Kỳ Hàn và những người khác cưỡi kiếm bay lên thuyền bay.



Phượng Thanh Thanh ôm cánh tay của Phượng Vãn và dễ dàng bay lên thuyền bay trên thanh kiếm ma thuật.

Thuyền bay rất lớn, trên đó có nhiều phòng, có thể chứa hàng trăm người cùng một lúc.

Phượng Thanh Thanh không vào phòng ngay mà kéo tay của Phượng Vãn lên đầu thuyền hóng gió.

Nàng mở rộng hai tay, để gió thổi mạnh vào mặt, thân mình cảm thấy có chút lạnh lẽo, nhưng nội tâm lại rất thoải mái, nhẹ nhàng.

Phượng Vãn nhìn những đám mây trắng trông thật gần gũi, giống như chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào.Cảm giác tuyệt vời, trong lòng nàng càng khát khao sự bất tử và con đường tu tiên vĩ đãi của mình.

Trong một ngày không xa , nàng sẽ tự bay lên trời bằng chính sức mạnh của chính mình.

Tu chân giới của đại lục Cửu Hoang rất lớn, nó được chia thành Nam hoang, Bắc hoang, Trung hoang, Đông hoang của Thuỷ tộc và Tây hoang do Ma tộc chiếm giữ.

Ngoài năm vùng hoang dã rộng lớn này, còn bốn vùng hoang dã khác lần lượt là Đông Nam, Đông Bắc, Tây Nam và Tây Bắc.

Các đại gia tộc như Phượng gia hay Bạch gia đều toạ lạc ở Phượng Kỳ thành, Nam Hoang.

Từ Nhân giới đến Phượng Kỳ thành, ngươi bắt buộc phải đi qua Lạc Tiên thành.

Không biết là ai đã bày ra một trận pháp phía trên thành Lạc Tiên, bất kì ai muốn thông qua nơi này đều phải đi vào trong thành.

Lạc Tiên thành là nơi giao nhau giữa Nhân giới và tu chân giới, sở dĩ nó được gọi như thế vì những tà tu và ma tu luôn luôn xuất hiện ở đây.

Rất nhiều tài năng chưa trưởng thành đã bị chúng gϊếŧ hại hoặc bắt cóc.

Nếu gặp phải những tà tu sử dụng thuật thải âm bổ dương hoặc sử dụng thuật thải dương bổ âm thì chắc chắn là một nỗi nhục nhã rất lớn đối với người tu tiên.

Vì vậy hàng vạn năm trôi qua, nơi này trở thành cơn ác mộng đối với những người tu tiên cấp bậc thấp nên mới có tên như vậy.

Các trưởng lão của Phượng gia và Bạch gia tuy đã đạt đến Kim Đan cảnh nhưng cũng không thể vì vậy mà xem thường nơi đây.

Những tà tu có thể dùng mọi thủ đoạn xấu xa và nguy hiểm, nếu không phải nguy hiểm chính diện thì chỉ có thể là đã lọt vào âm mưu nào đó.

Điều họ lo sợ cuối cùng cũng đến, ngay khi Phượng Vãn và nhóm của nàng tiến vào Lạc Tiên thành, họ đã trở thành mục tiêu nhắm vào của một số tà tu nơi đây.