Chương 15: Hỗn Độn Linh Căn

Chẳng bao lâu, quả cầu pha lê chưa bao giờ khảo nghiệm linh căn bị sai của Phượng gia được mang lên và đặt trên bàn.

"Tiểu cô nương, đặt tay ngươi lên đó đi, để tâm thanh tịnh và dồn toàn bộ linh lực trong cơ thể ngươi vào quả cầu này."

Phượng Túc đã từng chứng kiến lần kiểm tra trước của Phượng Vãn nên ông biết rằng trong cơ thể nàng có linh căn. Hiện tại ông sợ nàng lo lắng sẽ ảnh hưởng đến khảo nghiệm của mình nên liền chủ động hướng dẫn cho nàng.

"Được."

Phượng Vãn hít một hơi thật sâu và thận trọng đặt tay lên đó.

Chẳng bao lâu sau, quả cầu pha lê bắt đầu thay đổi, giống như lần khảo nghiệm trước ở Phượng gia Nhân giới.

Tuy nhiên, lần này ánh sáng sặc sỡ nhiều màu kia kéo dài lâu hơn và cuối cùng biến thành một vệt màu xám mờ.

"Sao có thể như vậy? Tình huống này ta chưa gặp qua bao giờ."

Gia chủ Phượng gia trong mắt tràn đầy kinh ngạc, nhưng lại không biết giải thích tình huống này như thế nào.

Các chấp sự trưởng lão và trưởng lão canh giữ Tàng Kinh Các cũng trao đổi ý kiến và cách nhìn của mình với nhau, nhưng vẫn không tìm ra manh mối nào.

Một khắc trôi qua, rồi nửa canh giờ trôi qua.

Phượng Mậu đột nhiên vỗ đầu.

"A, hình như ta đã từng nhìn thấy ghi chép về loại linh căn này."

"Thật sao? Vậy nó là loại linh căn gì?"

Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt đều tập trung vào Phượng Mậu trưởng lão .

Phượng Mậu đang mặc chiếc áo choàng đặc trưng của trưởng lão Kim Đan.

Đột nhiên, nhiều người nhìn mình như vậy, ông ho nhẹ một tiếng, xấu hổ nói.

"À thực ra ta chỉ có một chút ấn tượng về nó mà thôi, phần còn lại ta vẫn chưa thể nhớ được."

"Vậy ngươi nhớ là đã nhìn thấy nó ở đâu không?"

Gia chủ Phượng gia vui mừng hỏi.

Phượng Vân tu vi đã đạt tới Kim Đan trung kỳ, năm nay hẳn đã năm trăm tuổi, trở thành người trẻ tuổi nhất đạt đến Kim Đan trung kỳ của Phượng gia trong vạn năm qua.

Kiến thức và hiểu biết của ông rất cao, ông có linh cảm linh căn của tiểu cô nương Phượng Vãn này nhất định sẽ gây chấn động đại lục Cửu Hoang.

"Để ta nghĩ thêm chút đã."

Phượng Mậu gãi đầu, cố gắng nhớ lại một lượt những quyển sách cổ mà ông đã đọc những năm nay.

Những người khác muốn giúp cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể ngồi ngây ngốc đợi.



Người liên quan nhất trong chuyện này là Phượng Vãn đang rất căng thẳng, nàng không ngờ linh căn của mình lại thần bí như vậy.

Không sao, miễn là nàng có thể tu luyện là được.

Cuối cùng, sau nửa canh giờ Phượng Mậu vui vẻ nói với mọi người là ông đã nhìn thấy nó trên tầng chín của Tàng Thư Các.

Trong tu chân giới, số chín có một ý nghĩa rất đặc biệt. Nó tượng trưng cho sự hồi sinh của cửu cửu thành nhất, chu kỳ bắt đầu lặp đi lặp lại và cuộc đời là vĩnh cửu.

Tàng kinh các ở Phượng gia có chín tầng, các công pháp và đan dược ở tầng chín đều là cao cấp nhất.

Đó là báu vật được tích luỹ hàng vạn năm của gia tộc Phượng gia mà ngay cả gia chủ cũng không thể dễ dàng ra vào.

Theo lý, Phượng Vãn chỉ là nhánh phụ của Phượng gia, con của một tiểu thϊếp trong Nhân giới, chuyện của nàng không đủ tư cách để lên tầng chín của Tàng kinh các để kiểm chứng.

Tuy nhiên, căn nguyên tâm linh của nàng quá kì lạ, bọn họ không thể bỏ lỡ một thiên tài độc nhất vô nhị chỉ vì cái gọi là quy tắc.

Mọi người thảo luận và cùng nhau thống nhất ý kiến, đồng ý tiến vào tầng chín để tìm kiếm quyển sách cổ.

Phượng Vãn bị bỏ lại trong từ đường, nàng không biết Tàng kinh các sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ có thể chờ đợi.

Trên tầng chín của kinh các, sau nửa canh giờ tìm kiếm, Phượng Mậu cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mọi người cùng với một quyển sách mỏng.

Quyển sách mỏng đó khá cũ và chất liệu được sử dụng cũng khác với những gì được dùng ở đại lục Cửu Hoang.

"Mau, mở nó ra xem thử."

"Được."

Quyển sách mỏng được mở ra, nhiều thuộc tính linh căn được ghi chép trong đó.

Gia chủ Phượng Vân nhìn xuống từng dòng ghi chép, đây là những linh căn phổ biến nhất, ông chỉ muốn biết những linh căn màu xám kia là gì.

Cuối cùng, khi hắn quét mắt đến trang cuối cùng, bốn chữ "Hỗn độn linh căn" khiến nhiều người trợn tròn mắt vì kinh ngạc.

Hỗn độn linh căn có thể cảm nhận và sử dụng sức mạnh hỗn độn giữa thiên địa.

Sức mạnh hỗn độn là nguồn gốc của vạn vật, là nguồn gốc của thiên địa.

Cái này.. cái này..

Gia chủ và các vị trưởng lão một hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Tương lai của Phượng gia sắp thay đổi rồi, có một thiên tài như vậy, không chỉ một cái gia tộc số một Nam Hoang, mà còn có thể coi là gia tộc số một Cửu Hoang đại lục.

Tuy nhiên, sau khi sự phấn khích qua đi, trên khuôn mặt của mọi người lại hiện lên vẻ buồn bã. Hỗn độn linh căn không thể tu luyện thành tựu ở Cửu Hoang đại lục, nơi này linh lực quá mỏng manh. Mà người tu hành có hỗn độn linh căn lại tiêu tốn linh lực cực kỳ lớn, giống như thú nuốt vàng.

Với cùng một lượng linh lực như nhau, người có đơn linh căn có thể tiến tới giai đoạn Kim Đan cảnh thì có hỗn độn linh căn lại chỉ có thể dừng ở giai đoạn Luyện khí kỳ.



Hơn nữa, những người có linh căn như vậy không chỉ là phúc lớn mà còn là một tai hoạ ngầm cho gia tộc.

Chỉ cần lấy ra linh căn hỗn độn để điều chế thành đan dược, tổ tiên trong kiếp nạn mới có thể trực tiếp phi thăng.

Tất nhiên, tiền đề là viên đan dược giúp người đó phi thăng phải được luyện chế bởi một vị Dược Thánh ở giai đoạn Đại Thừa cảnh.

Ngay cả khi ngươi không loại bỏ những linh căn hỗn tạp, nếu ngươi tu luyện cùng người có linh căn như vậy, việc tu luyện của ngươi cũng sẽ hiệu quả hơn chỉ với một nữa công sức.

Một khi bí mật này bị người khác phát hiện ra, Phượng Vãn sẽ gặp nguy hiểm.

Trong sách ghi chép về hỗn độn linh căn không nhiều, có lẽ loại linh căn này cũng quá ít xuất hiện. Nên đã trôi qua quá lâu rồi, những trang ở phía sau đã bị thất lạc.

Mọi người thảo luận, để bảo vệ Phượng Vãn, họ chỉ nói với bên ngoài nàng có hai linh căn Hoả và Mộc, giá trị linh căn của nàng ở mức trung bình.

Điều này cũng sẽ không dễ phát hiện, trước khi Phượng Vãn trưởng thành, bí mật này sẽ không được phép để người ngoài biết.

Hoả linh căn là hạt giống tốt cho Luyện dược sư, sở dĩ tuyên bố với bên ngoài như vậy vì gia chủ muốn hướng nàng đi theo con đường luyện dược sư.

Gia chủ và các trưởng lão có mặt cũng đã thề với thiên địa rằng họ sẽ không nói cho ai biết về việc Phượng Vãn sở hữu hỗn độn linh căn, nếu không họ sẽ bị tan biến.

Chấp sự trưởng lão đưa Phượng Vãn rời khỏi từ đường và nói với nàng là nàng có hai linh căn Hoả và Mộc, và tạm thời nàng sẽ đến học viện trong gia tộc để học luyện đan.

Mặc dù Phượng Vãn cảm thấy rằng linh căn của nàng không chỉ có hoả và mộc, nhưng nàng rất thông minh nên biết mình không nên hỏi bất cứ điều gì.

Nàng thật vui khi có thể tu luyện và học cách luyện chế đan dược để kiếm được linh thạch.

Phượng gia đã tu luyện Luyện đan thành Đạo giáo, và Luyện dược sư là người có đặc quyền nhất trong gia tộc.

Một Luyện dược sư có thực lực sẽ nhận được đối xử rất đặc biệt.

Đi theo vị chấp sự trưởng lão, Phượng Vãn nhìn vỏ trứng đã trở nên xinh đẹp hơn không ít, cuối cùng nàng lấy hết can đảm để nói.

"Gia gia, kinh mạch của ta bị tắc , chưa thể tu luyện được, người có thể cho ta một viên đan dược tứ phẩm để đả thông kinh mạch không?"

Sau khi nghe Phượng Vãn nói, chấp sự trưởng lão dừng lại và quay người lại mỉm cười nhìn nàng.

Tiểu cô nương này mới tám tuổi, đã biết dùng đan dược tứ phẩm để giải trừ gân cốt bị tắc nghẽn của mình. Không còn nghi ngờ gì nữa, nàng chính là người sinh ra là để trở thành Luyện dược sư thiên tài.

Nhìn đôi mắt to tròn long lanh của Phượng Vãn, trái tim của chấp sự trưởng lão mềm đi một chút.

Cuộc đời của đứa nhỏ này quả thực rất khốn khổ, mặc dù nàng có linh căn chấn động Cửu Hoang như vậy, nhưng nó cũng mang lại cho nàng một mầm mống tai hoạ tàn khốc.

Chưa kể kinh mạch của nàng bị tắt nghẽn, không thể tu luyện, nếu không phải Phượng Túc sáng suốt, nhìn ra viên minh châu sáng chói này và đưa về gia tộc thì thiên tài này đã bị chôn vùi.

"Vãn cô nương, đan dược tứ phẩm rất quý giá, trong bảo khố quả thực có một ít. Tuy nhiên, gia chủ thấy ngươi có thiên phú về đan dược như vậy, cho ngươi một cái cũng được."

Nói đến đây, chấp sự trưởng lão dừng lại một chút, Phượng Vãn chớp mắt hiểu ra.

Bước đầu tiên là quả ngon, bước tiếp theo sẽ là đặt điều kiện đây mà.