Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Vật Nữ Phụ Xuyên Qua Tiểu Thuyết Tu Tiên

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phượng Vãn rất muốn tu luyện.

Nếu nàng muốn tồn tại ở tu chân giới mà không bị hào quang của nữ chính đè chết, biện pháp duy nhất chính là tu luyện, nàng phải trở nên mạnh mẽ càng sớm càng tốt.

Vậy nên cho dù có là điều kiện gì thì nàng cũng có thể chấp nhận được.

"Gia gia, người có chuyện gì thì cứ nói đi ạ."

"Này..haizz, được rồi, ý của gia chủ là có thể cho ngươi một viên đan dược tứ phẩm kia, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải ở lại Phượng gia trong năm năm.

Và sau thời gian năm năm ngươi ở đây, ngươi đã trưởng thành và có thể đã trở thành một Dược sư tam phẩm. Nên việc luyện chế một trăm viên tăng khí đan cấp một, năm mươi viên bổ khí đan cấp hai, ba mươi viên trúc cơ đan đối với ngươi sẽ không quá khó khăn."

Tăng khí đan và bổ khí đan đều có thể, nhưng trúc cơ đan là mơ ước của vô số tu giả trong giai đoạn luyện khí kỳ.

Biết bao tu giả đã tu luyện đến Luyện khí kỳ và ôm hận qua đời vì không thể đột phá được.

Nếu có Trúc cơ đan, ngươi có thể thành công bước vào giai đoạn Trúc cơ cảnh và tăng tuổi thọ lên năm trăm năm nữa.

Từ giai đoạn Trúc cơ cảnh đến giai đoạn Kim Đan cảnh, phải mất năm trăm năm tu luyện, vì vậy rất nhiều người hy vọng có được đan dược này.

Đây không phải là ba mươi viên Trúc cơ đan mà là ba mươi tu giả Trúc cơ cảnh.

Trong số ba mươi tu giả Trúc cơ cảnh này, thậm chí có người có thể đột phá lên được Kim Đan cảnh.

Trong một gia tộc lớn như Phượng gia, bây giờ cũng không có nhiều tu giả Kim Đan cảnh.

Chính vì một Dược sư có thể quyết định sự hưng thịnh hay suy bại của một gia tộc và một giáo phái nên Dược sư đã trở thành nghề cao quý nhất ở đại lục Cửu Hoang.

Sau khi nghe điều kiện mà chấp sự trưởng lão đưa ra Phượng Vãn hơi ngạc nhiên nhưng nàng đã đồng ý ngay mà không cần nghĩ nhiều.

Dù đây là điều kiện giữ chân nàng năm năm nhưng cũng là chuyện mà hai bên cùng có lợi.

Nếu không có đan dược tứ phẩm để đả thông kinh mạch thì kết cục của nàng chỉ có chờ chết thôi.

Bây giờ Dược sư mạnh nhất trong Phượng gia chính là Dược sư tam phẩm, nghe nói năm nay đã sáu mươi tuổi.

Ở độ tuổi này, mà hắn đã đạt trình độ như vậy đã là rất nhanh rồi.

Gia tộc yêu cầu nàng hoàn thành trong năm năm những gì người khác đã làm trong năm mươi năm, điều này chắc chắn sẽ cần rất nhiều tài nguyên.

Nghĩ theo cách này, có vẻ như người thực sự được lợi nhiều hơn chính là bản thân nàng.

Phượng Vãn cảm thấy gia tộc rất coi trọng nàng, nhưng không phải vì tài năng phân biệt thảo dược tuyệt hảo của nàng. Có lẽ nó liên quan đến nguồn gốc linh căn của nàng.

Nàng rất tò mò, rốt cuộc linh căn của nàng là thuộc dạng gì?

Chấp sự trưởng lão rất hài lòng với câu trả lời của Phượng Vãn, tiểu cô nương này là người thông minh, tuổi còn trẻ đã có thể nhìn rõ sự tình.

Trên thực tế, gia tộc sở dĩ đưa ra yêu cầu này đối với Phượng Vãn là vì họ sợ ai đó có ý xấu phát hiện ra chân tướng.

Trong mắt hầu hết mọi người, Phượng Vãn chỉ là một phàm nhân không thể tu luyện vì không có linh căn. Nếu đột nhiên đưa cho nàng một lượng lớn tài nguyên, không chỉ gây nguy hiểm cho nàng mà còn sợ bí mật về linh căn của nàng sẽ bị phát hiện.

Với thoả thuận này , nó không quá bắt mắt.

Khi đó có thể giải thích rằng là vì họ yêu thích tài năng Dược sư của Phượng Vãn.

Sau khi Phượng Thanh Thanh vào học viện trong gia tộc, nàng rất lo lắng cho Phượng Vãn, cả ngày nay nàng đều ngồi trong phòng nhìn chằm chằm ra cửa.

Cuối cùng thấy bóng dáng nhỏ bé kia đang đi đến cùng chấp sự trưởng lão, nàng hưng phấn bước tới , ôm Phượng Vãn vào lòng.

"Vãn Vãn, sau này chúng ta có thể cùng nhau tu luyện rồi đúng không?"

"Đúng vậy tỷ tỷ, linh căn của ta đã khảo nghiệm lại rồi."

"Kết quả thế nào?" Phượng Thanh Thanh khẩn trương hỏi.

Phượng Vãn thoát khỏi l*иg ngực của Phượng Thanh Thanh. Tỷ tỷ này của nàng dáng người rất đẹp, mềm mại dễ chịu, nhưng đáng tiếc không phải là nam nhân.

Một nụ cười ranh mãnh hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn của nàng.

" Là song linh căn Hoả và Mộc."

" Tốt lắm, ta đã nói rồi mà, quả cầu pha lê lần trước chắc chắn đã hỏng, biết vậy ta đã đánh nát nó."

Phượng Vãn mím môi cười, nhưng không giải thích, dường như đó không phải lỗi của quả cầu pha lê.

Khoé miệng chấp sự trưởng lão giật giật, Thanh Thanh cô nương này cái gì cũng dám nói ra.

" Khụ, được rồi, hôm nay các ngươi hãy nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ đưa các ngươi đi học tập."

Phượng Thanh Thanh và Phượng Vãn ngoan ngoãn cúi đầu chào tạm biệt. Sau khi chấp sự trưởng lão rời đi, lại có một tiếng reo hò khác vang lên.

"Tốt lắm, ta muốn gửi tin vui này về cho gia gia."

Phượng Kỳ Hàn cũng mừng cho Phượng Vãn, bọn họ đều đến từ Nhân giới. Nên bất kể là ai thành công thì cậu cũng sẽ thật vui vẻ ăn mừng.

Mẫu thân, phụ thân và gia gia đã dạy cậu từ nhỏ rằng, đã là người của Phượng gia, thì cậu phải luôn ghi nhớ rằng khi một người thịnh vượng thì cả gia tộc sẽ thịnh vượng, và khi một người gây hoạ thì tất cả mọi người đều sẽ phải chịu khổ.

Đừng bao giờ coi trọng lợi ích của cá nhân mình mà bỏ qua gia tộc.

Phượng Thanh Thanh vừa vui mừng, lại không khỏi bắt đầu lo lắng.

"Vãn Vãn, cơ bắp và tĩnh mạch của ngươi bị tắc nghẽn, không thể dẫn khí vào cơ thể, ngươi phải làm sao bây giờ?"

Nếu ngươi có linh căn nhưng cơ bắp và tĩnh mạch bị tắc nghẽn, không thể dẫn khi vào cơ thể thì vẫn không thể tu luyện được.

"Tỷ tỷ, ngươi đừng lo lắng, kinh mạch tắc nghẽn sẽ sớm được giải quyết."

Phượng Vãn suy nghĩ một lúc rồi nói ngắn gọn với Phượng Thanh Thanh về trao đổi điều kiện giữa nàng và gia tộc.

Sau ba năm ở bên Phượng Thanh Thanh, Phượng Vãn biết nàng là người có thể tin cậy được nên cũng không giấu diếm gì.

"Thì ra là vậy, toàn là những lão hồ ly, ngươi còn nhỏ như vậy đã bị bọn họ chèn ép thế này. Mà thôi, dù sao đi nữa, có thể tu luyện là tốt rồi. Đây là những ghi chú ta đã ghi chép lại trong qua trình tu luyện bao năm qua, ngươi cầm lấy, hãy mang nó theo bên mình."

Phượng Thanh Thanh chân thành xem Phượng Vãn như tiểu muội muội của mình, nên không giấu diếm nàng điều gì.

Ngươi biết đấy, kinh nghiệm tu luyện của một thiên tài Đơn linh căn như Phượng Thanh Thanh không thể mua được bằng linh thạch.

Ánh mắt Phượng Vãn có chút nóng lên." Cảm ơn tỷ."

Nàng gãi nhẹ chiếc mũi nhỏ của Phượng Vãn và nói." Sao ngươi lại khách sáo với tỷ như vậy? đã muộn rồi, chúng ta về phòng trước đã."

"Vâng."

Phượng Thanh Thanh và Phượng Vãn trở lại căn phòng tạm thời do gia tộc sắp xếp.

Bọn họ là những người mới từ Nhân giới đến, nên linh khí trong căn phòng họ sống không nồng đậm như những người khác trong gia tộc.

Nhưng Phượng Thanh Thanh và Phượng Vãn không quan tâm điều này, họ chỉ muốn tập trung vào tu luyện, chỉ cần đủ mạnh mẽ thì mọi chuyện sẽ khác thôi.

Sau khi trở về phòng, Phượng Vãn nóng lòng mở chiếc túi vải mà chấp sự trưởng lão đưa cho nàng.

Không phải chấp sự trưởng lão keo kiệt không muốn đưa túi trữ vật cho nàng, nhưng do Phượng Vãn vẫn chưa tu luyện được nên nàng sẽ không mở được nó để lấy đồ, ngay cả khi cái túi đó là của nàng.

Cẩn thận đổ đồ ra khỏi túi. Bên trong không có nhiều đồ vật, chỉ có một hộp ngọc tinh xảo và một tấm bảng gỗ viết chữ " Bế quan".

Phượng Vãn hưng phấn cầm lấy hộp ngọc trong tay, chỉ cần uống viên linh dược này, nàng có thể chính thức bắt đầu bước đi trên con đường tu luyện trường sinh bất tử.

Nàng không thể đợi được nữa, nàng đã bị tụt lại phía sau quá xa rồi.

Sau khi bình tình lại, nàng đứng dậy, lấy tấm bảng gỗ treo bên ngoài cửa.

Bất cứ ai là người tu luyện đều biết, chỉ cần trước cửa treo tấm bảng gỗ viết chữ " Bế quan" thì nếu không gặp phải vấn đề sinh tử thì bọn họ sẽ không bao giờ đi vào quấy rầy.

Tất nhiên nếu đó là kẻ thù của ngươi phát hiện được, họ sẽ lợi dụng thời điểm này làm điều xấu.

Sau khi treo bảng gỗ, Phượng Vãn trở lại phòng và ngồi xếp bằng trên giường.

Quả trứng yêu thú chưa bao giờ rời khỏi người nàng được nàng đặt dưới chân.

Quá trình đả thông các kinh mạch, gân cốt và đào thải các tạp chất ra ngoài khá đau đớn.

Chưa kể Phượng Vãn còn chưa bắt đầu tu luyện, dù cho có là tu giả Trúc cơ, nàng cũng không thể chịu được nỗi đau xuyên thấu xương cốt này.

Nhưng dù đau khổ đến mức nào, thì nàng cũng phải làm. Phượng Vãn không sợ đau, nàng chỉ sợ không thể tu luyện thì sẽ không thể sống sót được.

Kiếp trước là một đứa trẻ mồ côi, mong muốn lớn nhất của nàng là được sống thật tốt.

Hít một hơi thật sâu, nàng đưa viên linh đan vào miệng. Đan dược tứ phẩm được luyện chế bởi Dược Tiên ở giai đoạn Kim Đan cảnh, tan chảy ngay trong khoang miệng của nàng và nhanh chóng có tác dụng.

Phượng Vãn thẳng người, nắm chặt hai tay, nghiến chặt hàm răng.

Lúc này, cơ thể nàng như bị vô số côn trùng độc thi nhau cắn xé, đau đến nghẹn thở.

Dược lực của đan dược đã dung nhập vào mạch máu toàn thân, bóc tách tạp chất tức nghẽn trong kinh mạch, đẩy chúng ra khỏi cơ thể từng chút một.

Lú đầu, vẫn còn những giọt mồ hôi lớn chảy xuống cằm. Cuối cùng giống như mưa lớn cuốn trôi, rơi nhanh thành từng sợi.

Cơn đau tột độ khiến Phượng Vãn cảm thấy cơ thể này đã không còn thuộc về nàng nữa, nàng lại chết rồi sao? Linh hồn đã tách khỏi cơ thể sao?

Vừa nảy ra ý nghĩ này, Phượng Vãn cố gắng cắn mạnh vào đầu lưỡi, máu trộn lẫn mồ hôi chảy xuống khoé môi.

Không , nàng không thể bỏ cuộc được, chỉ là đau đớn thôi mà, nàng phải chịu được, nàng không thể cúi đầu.
« Chương TrướcChương Tiếp »