Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Vật Nữ Phụ Xuyên Qua Tiểu Thuyết Tu Tiên

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngay khi Phượng Huân chuẩn bị rời đi với khế ước thú của mình,Phượng Thanh Thanh đã gọi hắn từ phía sau.

" Mặc dù ta cảm thấy nó xấu,nhưng ta không nhất định muốn giao nó cho ngươi."

Hoá ra con khế ước thú cấp hai,lợn đuôi đỏ của Phượng Huân vốn là tộc trưởng cùng các trưởng lão muốn giao cho Phượng Thanh Thanh.

Đối với một thiên tài hiếm có như vậy,tất nhiên các nguồn lực tốt sẽ giao cho nàng chọn trước tiên.Chỉ khi Phượng Thanh Thanh hái xong mới tới lượt người khác.

Phượng Thanh Thanh không thích con lợn đuôi đỏ vì thấy nó quá xấu xí,sức mạnh thì trung bình nên đã từ chối.Phượng Huân vì vậy mới nhặt được món hời.

Những lời này càng khiến Phượng Huân không biết xấu hổ nhanh chóng nhét con lợn đuôi đỏ vào túi linh thú rồi bỏ chạy,sợ Phượng Thanh Thanh sẽ hối hận đòi lại.

Trong phàm nhân giới,việc sở hữu một con yêu thú cấp hai đã là phi thường lợi hại rồi.

"Hắn đi rồi,nói cho ta biết,các ngươi làm gì ở đây?"

Phượng Thanh Thanh ngữ khí rất không tốt,nếu không tu luyện được thì an phận trong viện của mình,đừng đến chính phủ gây thêm chuyện.

Phượng Vãn đỡ Linh mẫu dậy.

Nhìn thấy Phượng Thanh Thanh,thiên tài của Phượng gia,khuôn mặt Linh mẫu càng trắng bệch.

Phượng Vãn nắm tay an ủi nàng.

Phượng Vãn nhìn Phượng Thanh Thanh với đôi mắt sáng ngời,nàng cũng phải trở nên mạnh mẽ hơn để có quyền lên tiếng.

"Cảm ơn tỷ tỷ đã cứu chúng ta,ta nghe nói Kinh Các lầu một xảy ra hoả hoạn,chúng ta tới là để cố hết sức giúp đỡ."

Đôi mắt Phượng Thanh Thanh loé lên khi nghe thấy từ lửa,nhưng nàng nhang chóng bình thường trở lại.

"Tộc trưởng và phụ thân ta sẽ xử lý chuyện này,không cần các ngươi."

Phượng Vãn đến đây ngoài mục đích giúp đỡ,nàng còn muốn tìm hiểu cách dẫn khí vào cơ thể mình.Vì vậy,nàng phải tìm cách ở lại.

"Tỷ tỷ,ta có thể giúp ngươi chép sách,chữ viết của ta rất tốt nha."

Kho sách lầu một của Kinh các rất lớn,muốn khôi phục lại trạng thái ban đầu thì cần phải sao chép lại tất cả sách đã bị cháy.

Những lời này khiến Phượng Thanh Thanh có chút động lòng,tuy nàng là thiên tài của Phượng gia,nhưng nếu phạm sai lầm, nàng cũng sẽ bị phạt.

Tầng một của Kinh các đã bị nàng thiêu rụi.Thực ra nàng cũng không cố ý,ngày hôm đó khi nàng đang học các bài công pháp dựa trên lửa ở tâng một của Kinh các,nhưng những gì xảy ra nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng.

Sự bộc phát này giúp nàng trực tiếp đột phá từ luyện khí cấp bốn đến luyên khí cấp sáu.Mặc dù nàng đã đốt hầu hết sách ở tầng một Kinh các,nhưng tất cả cũng đáng giá.

Tộc trưởng và các trưỡng lão vừa vui mừng vừa đau đầu.

Để thoả mãn Đại phòng và Tam phòng,họ phạt nàng chép lại một phần sách bị cháy đó.

Phượng Thanh Thanh đau đầu,không biết đến bao giờ mới chép xong thì Phượng Vãn đến.



"Ngươi mới năm tuổi thôi,ngươi có chắc là làm đượ không?"

Phượng Vãn biết Phượng Thanh Thanh động lòng,vội vàng vỗ ngực hứa hẹn ."Tỷ ,tỷ có thể để ta thử."

Phượng Thanh Thanh nhìn Phượng Vãn một lần nữa ,thấy nàng không giống nói dối thì đồng ý.

"Ngươi theo ta,Linh di về trước đi."

Linh mẫu đang định đi theo,nhưng sau khi nghe lời này,khuôn mặt trở nên lo lắng,mọi chuyện sẽ ổn sao??

Tuy nhiên,nàng đến đây với ý định nhờ tộc trưởng và các trưởng lão cho phép nàng ở lại nhà chính.Nếu Phượng Thanh Thanh thực sự có thể giữ Vãn Vãn,mong muốn của nàng sẽ thành hiện thực.

"Ngươi đi với ta."Phượng Thanh Thanh không quan tâm Linh mẫu nghĩ gì,liền đi về phía căn phòng thứ hai.

Linh mẫu định thần lại,buông tay Phượng vãn ra nói cô nhanh chóng theo Phượng Thanh Thanh.

"Vãn Vãn,đi nhanh lên,đây là cơ hội tốt,ngươi nhất định phải nắm bắt cho tốt.biết chưa?"

Linh mẫu tuy rụt rè và hèn nhát nhưng lại rất yêu thương Phượng Vãn.

"Ân"

Phượng Vãn biết rằng dù bây giờ nàng nói gì cũng vô ích,chỉ khi trở nên mạnh mẽ hơn thì mong muốn của Linh mẫu mới có thể thành hiện thực được.

Phượng Thanh Thanh đưa Phượng Vãn trực tiếp về phòng mình.Là thiên tài của Phượng gia nên căn phòng của Phượng Thanh Thanh tràn đầy linh lực,Phượng vãn đoán rằng chắc chắn dưới căn phòng này có cất giấu đá linh hồn.Hoặc là nơi này có tụ linh trận.

Phượng Thanh Thanh ném cho nàng một cuốn sách dày.

"Trước hết,ngươi phải thề với trời là sẽ không tiết lộ nội dung cuốn sách này cho bất kì ai ngoài Phượng gia,nếu không sẽ bị sấm sét giáng xuống,huỷ diệt thân thể và linh hồn ngươi sẽ tan biến."

" Được,ta,Phượng Vãn,xin thề với trời cao rằng ,nếu ta tiết lộ nội dung cuốn sách này cho bất kì ai ngoài Phượng gia, sẽ bị sấm sét giáng xuống,huỷ diệt thân thể và linh hồn ta sẽ tan biến."

Vừa nói xong ,một đạo thiên trận vô hình được hình thành,nếu Phượng Vãn phá bỏ lời thề,linh hồn của nàng sẽ tan biến không còn nữa.

Lời thề của Thiên đạo khác với lời thề của Tâm ma.Lời thề của Thiên đạo có những ràng buộc khiến ngươi không thể không làm theo.

"Được rồi, ngươi có thể chép thử một trang cho ta xem qua.Nếu tốt thì ta sẽ giữ ngươi lại,bằng không thì lập tức rời đi."

Sách ở tâng một Kinh các đều là sách cơ bản,chỉ cần các đệ tử trong tộc có thể tu luyện thì đều sẽ có cơ hội đọc.

Phòng trường hợp bị hoả hoạn hoặc bị trộm cắp,tất cả sách đều được sao chép lại và lưu ở nơi khác.

Thứ mà Phượng Thanh Thanh ném cho nàng là một cuốn sách liên quan đến thảo dược.

Tổ tiên của Phượng gia bước vào Đạo giáo thông qua thuật giả kim,và trải qua hàng vạn năm,nhiều nhà giả kim kiệt xuất đã xuất hiện.

Bây giờ con đường luyện kim đang trên đà suy tàn,Phượng gia là niềm hy vọng duy nhất trên toàn bộ đại lục.

Huống chi,thế hệ Phượng gia này xuất hiện một thiên tài Đơn linh căn hệ hoả,Phượng Thanh Thanh,người sinh ra là để luyên kim.

Tộc trưởng lần này yêu cầu Phượng Thanh Thanh sao chép sách có liên quan đến thảo dược,mục đích tự nhiên là để nàng nắm rõ hơn đặc tính của các loại thực vật tâm linh.



Tuy nhiên,Phượng Thanh Thanh không có hứng thú với thuật giả kim.

Nàng có lý tưởng của riêng mình,nàng muốn trở thành một ngươi tu hành pháp thuật hoặc là kiếm tu,không phải là người tu luyện để trở thành luyện giả kim,nhưng đây lại là lợi thế cho Phượng Vãn.

Phượng Vãn trân trọng cơ hội này,hít vào một hơi thật sâu và bắt đầu sao chép cả một trang.Phượng Thanh Thanh nhận lấy và kiểm tra cẩn thận trước khi gật đầu hài lòng.

"Phượng Vãn,từ nay ngươi ở lại đây,chịu trách nhiệm chép sách.Ngươi phải nhớ là không được bước ra khỏi phòng nếu không có sự cho phép của ta."

"Được".Phượng Vãn ngoan ngoãn gật đầu.

Cho dù Phượng Thanh Thanh không nói ,nàng cũng sẽ không ra ngoài,hiện tại nàng rất cần những quyển sách này.

Bằng cách này,Phượng Vãn ở lại và chép sách cho Phượng Thanh Thanh,trong khi Phượng Thanh Thanh luyện tập các bài tập dựa trên Hoả linh mà cô quan tâm.

Thời gian trôi qua thật nhanh,nháy mắt đã ba tháng trôi qua.

Phượng Vãn đã sao chép hàng chục quyển sách,vào ngày này,có một quyển sách có nội dung" Cổ dược liêu" khiến cô chú ý.

Quyển sach rất dày,nhưng chỉ có mười trang đầu tiên là có chữ,còn lại toàn giấy trắng.Mười trang đầu tiên chỉ ghi lại ngắn gọn đặc tính của mười loại thực vật tâm linh thông thường ,không có gì đặc biệt.

Có thể là vì vậy mà nó bị Phượng gia xếp ở nơi không cần thiết.

Phượng Vãn cẩn thận nghiên cứu nó,phát hiện ra là không có dấu vết cố ý xoá ở những trang giấy trống kia.

Tuy nhiên,không thể loại trừ khả năng nó bị che giấu hoặc xoá bỏ bằng pháp thuật,nàng là người phàm sẽ không thể nhìn thấy.

"Trước ăn đã."

Sau ba tháng quen nhau,Phượng Thanh Thanh rất hài lòng với Phượng Vãn,ngày thường đối xử với nàng rất tốt.Trong bữa ăn,đồ ăn của Phượng Vãn cũng được làm giống với nàng.

Mặc dù Phượng Vãn chưa thể tu luyện,nhưng linh thực của Linh mẫu khiến toàn thân cô thấy thoải mái,không thể so sánh với cơm bình thường.

Phượng Thanh Thanh ăn rất ít và nhanh để tu luyện sau khi ăn xong.Phượng Vãn cũng nhanh chóng kết thúc bữa ăn của mình và tiếp tục nghiên cứu cuốn sách gần như trống trơn.

Trực giác mách bảo nàng rằng,bên trong quyển sách này chắc chắn không đơn giản như vậy.

"Người mau nhỏ một giọt máu lên nó đi."

Phượng Vãn sửng sốt,trong ba tháng,nàng tập trung vào việc ghi chép và ghi nhớ các thuộc tính của các loại thảo mộc và thực vật tâm linh,hải thức của nàng rất tĩnh lặng.

Hai lần trước thông tin đột nhiên xuất hiện trong hải thức đều là do chạm trán với thực vật tâm linh,và linh thú.Chẳng lẽ lần này là vì cuốn sách này?

Trong đầu Phượng Vãn đưa ra một suy đoán táo bạo,cuốn sách này không nên bị đối xử như vậy,mang nó theo cũng không hẳn là sai.Sau khi nhìn quanh để chắc chắn không có ai ,nàng cắn ngón tay và nhỏ máu lên quyển sách.

Một giọt,không có phản ứng,hai giọt vẫn không có gì.

Ngay khi Phượng Vãn nghĩ rằng có lẽ sẽ không thành công, thì một luồng ánh sáng vàng loé lên,và một cơn gió không biết xuất hiện từ đâu,lật nhanh các trang sách.Nội dung trên đó như một cuốn phim tua nhanh,ánh sáng vàng nhấp nháy,loé lên và nhanh chóng biến mất trước mắt nàng.

Phượng vãn cảm thấy đầu đau như búa bổ,hải thức của nàng như muốn kéo căng đến mức muốn vỡ tung.
« Chương TrướcChương Tiếp »