Chương 29

Không dễ gì mới thuyết phục được Yến Nhất Tạ đến trường, mình lại thành công vào lớp 1, thuận lợi trở thành bạn cùng bàn của cậu, Khương Ninh không tránh khỏi có chút kích động.

Bài giảng của chủ nhiệm lớp 1 trên bục giảng, cô không nghe vào được bao nhiêu, dù sao thì kiến

thức của trung học cũng chỉ là một miếng bánh ngọt đối với cô.

Cô lật từng trang sách sột soạt, cả nửa ngày cũng không đọc được chữ nào nên đành bỏ nghe giảng tiết này.

Vì có hơi kích động trong lòng nên cô cứ quằn quại trên ghế như thể đang mắc chứng ADHD*.

*ADHD (attention deficit and hyperactivity disorder): chứng rối loạn tăng động giảm chú ý

Nhưng cậu thiếu niên bên cạnh cô vẫn yên lặng như không tồn tại, nằm trên bàn không nhúc nhích, chỉ có ngọn tóc ngắn đen nhánh bị làn gió mùa thu thổi vào từ cửa sổ đang mở khẽ lay động.

Hình thành cảnh tượng trái ngược hẳn với cô.

Khương Ninh không hiểu làm sao Yến Nhất Tạ lại có thể bình tĩnh như vậy. Trở thành bạn cùng bàn với cô, sau này có thể cùng đi học, cùng về nhà, chẳng lẽ không đáng ăn mừng sao?

Sao chỉ có một mình cô là mong đợi điều này lâu như thế?

Khương Ninh nhìn chằm chằm cái gáy đen của Yến Nhất Tạ, cố gắng làm cho cậu cảm giác được sức mạnh ý niệm của cái nhìn chằm chằm truyền đến sức mạnh to lớn, hòng khiến cậu nhanh chóng ngừng ngủ mà thức dậy.

Nhưng người thiếu niên vẫn dửng dưng, sau khi nằm được một lúc, tay đau nhức thì cậu duỗi thẳng tay phải, tiếp tục nằm úp sấp một lần nữa.

Cuối cùng Khương Ninh nhịn không được nữa, lần nữa duỗi ngón tay thô bạo chọc vào lưng Yến Nhất Tạ: "Cả đêm không ngủ mệt tới vậy hả? Rốt cuộc cậu có được hay không? Mau nói chuyện với tôi một lát."

"..." Yến Nhất Tạ quay mặt vào tường, đen mặt mở mắt ra.

Nhìn thấy cậu vẫn mặc kệ chính mình, Khương Ninh có hơi không tin cậu thật sự đã ngủ.

Nhưng giáo viên vẫn đang ở trên bục giảng, Yến Nhất Tạ thì đưa lưng về phía cô, cô cũng không thể đứng dậy để xem mắt cậu nhắm hay mở.

Vì vậy, cô lần mò trong cặp sách, mò được chiếc gương nhỏ, đưa tay ra, di chuyển chiếc gương nhỏ xung quanh để phản chiếu khuôn mặt cậu.

Yến Nhất Tạ: "..."

Cuối cùng cậu thiếu niên cũng giơ tay ấn chiếc gương nhỏ của cô lên bàn một cái "bốp". Cậu hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên: "Cậu muốn làm cái quái gì?"

Khương Ninh cũng có chút xấu hổ, thấp giọng nói: "Tôi không cố ý."

Yến Nhất Tạ nói: "Vậy là cái gương này mọc chân chạy tới dưới mí mắt tôi?"

Khương Ninh co rụt đầu lại, giấu đầu ở sau cuốn sách dựng lên, chỉ vào tai nghe của cậu: "Vậy cậu ngủ tiếp đi, tôi có thể không làm phiền cậu, nhưng có thể cho tôi đeo một bên tai nghe được không?"

Yến Nhất Tạ: "Không thể..."

Trước khi nói dứt lời, chiếc tai nghe màu trắng bên tai phải Yến Nhất Tạ đã bị cô tháo ra.

Yến Nhất Tạ: "..."

Vậy cậu hỏi làm gì?

Yến Nhất Tạ miễn cưỡng đoạt lại tai nghe bên phải từ tay Khương Ninh, trước khi Khương Ninh lộ ra vẻ mặt ấm ức, cậu tháo tai nghe bên trái ra, nhét vào tay cô.

Giai điệu trầm bổng của bài hát tiếng Anh truyền vào tai, Khương Ninh tìm được việc gì đó để làm, cuối cùng cũng hài lòng, không còn quấy rầy Yến Nhất Tạ nữa.

Nhưng năm nay vẫn chưa có tai nghe Bluetooth không dây, dây tai nghe màu trắng rất vướng víu, Khương Ninh luôn cảm thấy dây tai nghe hơi ngắn khiến tai trái có phần đau.

Khương Ninh nằm ở trên bàn không nhịn được mà nhích người sang trái một chút.

Bờ vai của cô bất giác đến gần Yến Nhất Tạ.

Chính cô cũng không nhận ra. Nhưng một với một chàng trai trẻ tuổi hiếm khi thân thiết với ai như vậy, trong khoảnh khắc nhiệt độ cơ thể của cô lặng lẽ áp sát, cơ thể cậu trở nên cứng ngắc.

Yến Nhất Tạ nắm chặt tay, di chuyển sang bên trái với tâm thế bình tĩnh.

Khương Ninh đã rất cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa cô và Yến Nhất Tạ đến mức tai trái của cô không bị dây cáp tai nghe kéo, nhưng ai biết rằng khoảng cách đó đã bị kéo dài ra một cách không dễ nhận thấy, và tai trái của cô lại bị đau.

Vì vậy, cô không thể không tiếp tục tiến đến bên cạnh Yến Nhất Tạ.

Yến Nhất Tạ: "..."

Khương Ninh gần như di chuyển gần nửa người về vị trí của cậu.

Thiếu niên vô thức ngẩng đầu liếc mắt nhìn, cả lớp không ai biết, chỉ có điều tim cậu đập nhanh bất thường, như là khoảnh khắc bí mật không muốn ai biết.

Cậu bất ngờ bắt gặp ánh mắt của chủ nhiệm lớp.

Trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn tú của cậu thiếu niên đột nhiên đỏ lên, cậu tức giận tháo tai nghe bên kia xuống, đẩy cả tai nghe và máy nghe nhạc về phía Khương Ninh.

"Cậu nghe một mình đi."

Khương Ninh chẳng rõ Yến Nhất Tạ lại đang ăn vạ gì nữa. Cô nhận lấy máy nghe nhạc, bất mãn nói: "Nghe nhạc thì hai người nghe chung mới thú vị. Chuyện gì cũng phải hai người làm mới thú chứ. Ăn cơm thì hai người ăn chung cũng ngon hơn mà."

Yến Nhất Tạ không để ý tới cô, quay mặt đi, tiếp tục quay lưng về phía cô: "Cậu tự nghe đi."

“Cậu như vậy làm tôi mất hết cả hứng rồi.” Khương Ninh nhỏ giọng nói. Thấy Yến Nhất Tạ vẫn thờ ơ, cô bắt đầu thì thầm vào tai cậu với giọng buồn bã: “Cải thìa nhỏ ơi, héo tàn vào đất, hai ba tuổi rồi, vẫn không...*"

*Đây là bài Cải thì nhỏ, một bài dân ca của Trung Quốc

Chưa dứt lời, Yến Nhất Tạ đã không thể chịu đựng được mà nhét tai nghe vào lại tai.

Khương Ninh nở một nụ cười như ý nguyện, lại nhét chiếc tai nghe kia vào tai trái.

Tiếp đó, cuối cùng cô cũng yên tĩnh được một lát, lặng lẽ đưa lưng về phía cậu, cùng nghe nhạc một lúc.

Nhưng chẳng tới mười phút, cô không thể ngồi yên được nữa, khẽ chọc chọc vào lưng Yến Nhất Tạ.

Yến Nhất Tạ đã hoàn toàn mất bình tĩnh, mở đôi mắt ngái ngủ ra nhìn bức tường trắng, lạnh lùng hỏi: "Cái gì?"

Khương Ninh đề nghị với người bạn cùng bàn mới của cô: "Hay là chúng ta chơi trò chơi vẽ tranh hoạt họa cho nhau đi?"

Yến Nhất Tạ lạnh lùng nói: "Không chơi."

Khương Ninh tiếp tục chọc cậu: "Cậu quay mặt lại đây trước."

Yến Nhất Tạ: "Không quay."

Khương Ninh: "..."

“Cậu có biết không?” Chàng thiếu niên nói với giọng bối rối: “Hiện tại tôi đang suy nghĩ về một vấn đề."

Khương Ninh vui vẻ mà hỏi: "Cái gì? Để tôi góp ý cho cậu."

Yến Nhất Tạ chậm rãi nói: "Tôi đang tự hỏi, tôi đồng ý đi học với cậu có phải là sự lựa chọn sai lầm nhất trong cuộc đời tôi hay không."

Khương Ninh: "..."

Hôm nay không thể nào hàn huyên tiếp được rồi.

Khương Ninh nhỏ giọng nói: "Lúc thường tôi không ồn ào như vậy đâu, ngày thường tôi rất yên tĩnh."

Yến Nhất Tạ liếc nhìn cô, trong lòng thầm nhủ, tôi tin cậu cái con khỉ.

Khương Ninh nói với cậu: "Chỉ là hôm nay tôi có hơi hưng phấn."

Trước khi đi ngủ, mấy ai có thể hình dung ra chuyện tiêu mười tỷ từ trên trời rơi xuống như thế nào, nghĩ đến là sục sôi cả máu gà. Đối với cô, ngồi cùng bàn với Yến Nhất Tạ chính là chuyện như vậy.

Trước khi đến trường, Khương Ninh không có cảm giác chân thực. Bởi vì từ sau khi trùng sinh về, đối với các bạn cùng lớp 3, ngoại trừ Lan Trân Trân, ấn tượng của cô về họ đã mờ nhạt. Sau một tháng học ở trường, cô cũng chỉ đến lớp đúng giờ, nghiêm túc nghe giảng, không có gì mới.

Nhưng một khi trở thành bạn cùng bàn với Yến Nhất Tạ, Khương Ninh nhận ra rằng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, họ có thể ngồi cùng nhau đến năm cấp ba, tức là cùng nhau trải qua hơn bốn năm nữa. Có vô số việc phải làm trong hơn bốn năm này, thi xếp lớp, học bù, dọn nhà vệ sinh, lên phòng phát thanh, ghé nhà sách, tự học buổi tối, tới nhà của nhau làm bài tập, chia sẻ bữa sáng sữa bò, khăn quàng cổ, găng tay, quần dài (bỏ), chép bài tập về nhà... Nếu cùng làm những điều ấy với cậu bạn này, hầu như không có một việc nào là cô không mong đợi.

Nhưng Yến Nhất Tạ có thể không hiểu loại cảm giác mong đợi này của cô.

Khương Ninh chỉ có thể nói: "Vậy sắp tới tôi sẽ không quấy rầy cậu."

Cô ngoan ngoãn nằm úp sấp xuống, ngón tay vẽ tới vẽ lui, chiếc mũ lông màu hồng của cô xếp lại sau đầu.

Yến Nhất Tạ nhìn cô một lúc, không nói gì.

Đột nhiên, Khương Ninh nghe thấy tiếng xé rách hai mảnh giấy trắng, cô vội vàng ngẩng đầu lên. Chàng thiếu niên lạnh lùng đẩy một tờ giấy trắng đến trước mặt cô: "Nè, vẽ đi."

Khương Ninh vui vẻ ra mặt: "Cậu đối xử với tôi thật tốt."

Yến Nhất Tạ lúng túng quay đầu đi.

... Tuy nhiên, một lát sau Yến Nhất Tạ đã hối hận.

Miệng của con gái đúng là con quỷ lừa gạt, cậu không nên tin tưởng Khương Ninh quá khích ngồi cùng bàn với cậu mới đúng. Cậu nhìn chằm chằm bức tranh Khương Ninh vẽ: "Vậy cậu nghĩ hết mọi cách lừa tôi chơi với cậu, cuối cùng cậu vẽ cái gì?"

Bức tranh của Khương Ninh vẽ ở bên phải một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài, muốn đẹp bao nhiêu thì đẹp bấy nhiêu, ở bên trái là một con quái vật xấu xí với mái tóc thưa thớt nằm, muốn xấu bao nhiêu thì xấu bấy nhiêu.

Cô cố tình vẽ cậu xấu xí.

Khương Ninh phủi tên bức tranh, hân hoan nói: "Người đẹp và quái vật."

Yến Nhất Tạ: "..."

Cả ngày nay Khương Ninh chọc giận Yến Nhất Tạ tám trăm lần, khi cô hoài nghi trong đầu thiếu niên đã tính ra 108 cách hạ độc cô, cuối cùng chuông tan học cũng vang lên.

Khương Ninh lập tức gấp mấy bức tranh lộn xộn thành nhiều nếp, nhét vào cặp sách, nhảy khỏi chỗ ngồi, xin tha: "Chuyện tiết một thì tính trong tiết một, mấy tiết học sau tôi hứa sẽ không chọc cậu nữa. Cậu có thể quên đi những sai lầm mà tôi đã mắc phải trong tiết học này. Tôi đi vệ sinh trước."

Yến Nhất Tạ: "..."

Cậu đúng là biết cách ba hoa.

Trong suốt tiết học này, Hứa Minh Dực thường xuyên nhìn về bên trái.

Mỗi lần quay đầu lại thì cậu đều khó có thể nhìn thấy mặt Khương Ninh. Khương Ninh hoặc là nằm úp sấp trên bàn, núp sau cuốn sách nói chuyện với Yến Nhất Tạ; hoặc là trực tiếp quay đầu nhìn Yến Nhất Tạ một cách quang minh chính đại, như thể trên mặt Yến Nhất Tạ nở hoa vậy.

Hứa Minh Dực chỉ cảm thấy chẳng thể tin nổi.

Sau khi hết tiết, Hứa Minh Dực không nhịn được mà lập tức đứng lên, muốn đi tới gọi Khương Ninh ra ngoài.

Nhìn thấy Khương Ninh đi ra ngoài từ cửa sau phòng học, cậu ta liền đuổi theo.

"Cậu và cậu ta sao lại vậy?"

Khương Ninh bị chặn đường, nhìn thấy rất nhiều học sinh các lớp khác ở trước và sau hành lang nhìn về phía này, đành phải dừng lại: "Cái gì mà sao lại vậy?"

Hứa Minh Dực gần như phát điên, có cảm giác như bị phản bội: "Cậu quen cậu ta từ khi nào?"

Khương Ninh nói: "Tôi không cần báo cáo chuyện của tôi với cậu, đúng chứ?"

Hứa Minh Dực nhìn vẻ mặt chuyện không liên quan đến cậu của Khương Ninh, nhất thời sắc mặt xấu đến mức không biết nên nói gì. Đáng ra cậu phải nhận ra sự kỳ lạ của Khương Ninh từ lâu rồi mới phải. Khi Khương Phàm nói Khương Ninh tới nhà ai đó học thêm, mang bữa sáng cho ai đó, cậu nên đoán được đó là tên kia - họ đã gặp nhau vào thời điểm đó.

Cậu luôn cho rằng Khương Ninh xa lánh cậu vì tức giận.

Bây giờ có vẻ như hoàn toàn không chỉ có vậy mà là cô đã có bạn mới, sự chú ý của cô bị thu hút bởi người mới và chuyện mới.

Hứa Minh Dực nặng nề hỏi: "Cô Trịnh có biết không?"

Khương Ninh khó hiểu nhìn cậu ta: "Tôi kết bạn với ai cần cậu quản à?"

Trong lớp, Yến Nhất Tạ ngẩng đầu nhìn thấy sau khi Khương Ninh đi ra từ cửa sau phòng học, Hứa Minh Dực theo cửa sau đi ra. Cậu cau mày liếc nhìn bóng lưng Hứa Minh Dực.

Cậu biết người này, đó là là lớp trưởng của lớp, nhưng hiểu biết có giới hạn, cũng chẳng quen nhau, không có giao thoa nào.

Khương Ninh và người này quen nhau sao?

Yến Nhất Tạ linh cảm còn có chuyện mà chú quản gia có thể chưa nói với mình.

Mi tâm cậu nhíu lại, đang định đẩy xe lăn của mình đi ra ngoài thì một bạn nam tên Nghiêm Đại Hàng trong lớp run rẩy chặn đường cậu.

Hôm nay, lớp 1 đang làm công tác thống kê danh sách cắm trại mùa đông vào thời gian sắp tới. Vốn thống kê đã gần xong, ai ngờ Yến Nhất Tạ đột ngột đi học trở lại.

Người phụ trách vấn đề này là một bạn nữ, bạn ấy không dám tiến tới hỏi Yến Nhất Tạ xem có muốn ký không. Nghiêm Đại Hàng là bạn trong lớp có vẻ cường tráng hơn nên bị mọi người e dè đùn đẩy cho.

Ánh mắt của Nghiêm Đại Hàng đầu tiên rơi vào chiếc ô dựa vào tường, sau đó rơi vào người của Yến Nhất Tạ. Sau khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen không cảm xúc của Yến Nhất Tạ, cậu nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác, run rẩy không dám nhìn tiếp.

Nhưng dù sao cũng có rất nhiều người trong lớp đang quan sát, cậu không thể quá xấu hổ, nếu không sẽ rất mất mặt.

Bởi vậy, cậu kiên trì, dùng hai tay giao danh sách qua, hỏi: "Lớp mình đang thống kê danh sách những bạn đi cắm trại mùa đông, cậu có muốn tham gia không?"

Cậu vốn nghĩ Yến Nhất Tạ sẽ bảo cậu cút đi, chẳng ngờ Yến Nhất Tạ giơ tay cầm lấy tờ danh sách.

Tảng đá lớn trong lòng Nghiêm Đại Hàng khẽ rơi xuống, nghĩ rằng “cậu ấm” này cũng không quái đản như lời đồn đại.

Nếu là trước kia, chắc chắn Yến Nhất Tạ sẽ không tham gia những hoạt động này, nhưng cậu cho rằng biết đâu Khương Ninh sẽ rất muốn đi, vì cô rất có hứng thú với những chuyến du ngoạn.

Nhưng Khương Ninh mới chuyển tới, trên danh sách vẫn chưa có tên của cô ấy.

Vì vậy, cậu nói: "Thêm tên của bạn ngồi cùng bàn tôi vào đi."

Nghiêm Đại Hàng vội vàng nói: "Được, được, được."

Nghiêm Đại Hàng vội vàng quờ quạng tìm một cây bút trên bàn Khương Ninh, thêm "Khương Ninh" vào cuối danh sách.

Yến Nhất Tạ nhìn chăm chú vào chữ viết xiêu vẹo như gà bới của cậu ta, nhướng mày, gần như muốn xé trang giấy ra để mình viết lại.

Trên hành lang bên này, Khương Ninh đang định xoay người đi toilet, đột nhiên từ cửa sổ nhìn thấy một tên to con đứng ở chỗ ngồi của mình.

Bạn nam to con đó quay lưng về phía cô, cô không nhìn thấy biểu cảm của tên to con, chỉ có thể nhìn thấy Yến Nhất Tạ cau mày tỏ vẻ rất không vui.

Trong lòng Khương Ninh lộp bộp.

Không phải chứ? Ngày đầu tiên mà đã có người tới gây chuyện, chặn đường không cho Yến Nhất Tạ đi ra ngoài?

Tại sao những người trong lớp lại như thế này? Yến Nhất Tạ đâu có trêu chọc gì bọn họ.

Khương Ninh lập tức hất Hứa Minh Dực ra, nhanh chóng chạy về phòng học, tức giận nói với Nghiêm Đại Hàng: "Cậu đang làm gì vậy? Sao lại bắt nạt cậu ấy?!"

Yến Nhất Tạ: "..."

Toàn thể lớp học: "..."

Hứa Minh Dực: "..."

Sắc mặt Hứa Minh Dực từ từ tái xanh.

Xanh này là “xanh” của “Gió xuân khiến cho cả bờ Giang Nam thêm xanh*".

*Câu gốc là Xuân phong hựu lục Giang Nam ngạn (春风又绿江南岸).Trong câu trên có thể hiểu là Hứa Minh Dực cảm thấy mình như bị cắm sừng (đội nón xanh).