Chương 33

Ngày hôm sau, Khương Ninh không thể đi ké xe của Yến Nhất Tạ.

Cuối cùng cảm xúc của Trịnh Nhã Nam cũng khôi phục không ít, không chỉ sáng sớm dậy làm bữa sáng cho Khương Ninh và Khương Phàm, mà bởi vì công ty không có việc gì nên bà còn định đích thân đưa hai chị em đi học.

Bữa sáng đã được một nửa rồi thì Trịnh Nhã Nam mới nói tới việc này, hỏi Khương Ninh và Khương Phàm có muốn đi vòng quanh trung tâm thành phố trên đường đến trường và có cần mua một số văn phòng phẩm mới không. Khương Phàm vui mừng khôn xiết, nhưng Khương Ninh lại kinh hoảng. Vì sợ hai chiếc xe gặp phải nhau mà trứng và sữa đậu nành trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, cô đã nhanh chóng nhắn tin cho Yến Nhất Tạ dưới gầm bàn.

"Hôm nay mẹ tôi chở tôi đi học rồi. Cậu dặn chú quản gia đừng tới đây nữa, mau tránh đi. Hẹn gặp lại ở trường!"

Khi nhận được tin nhắn này của Khương Ninh, một chiếc ô tô màu đen đã sớm đậu cách con phố ngoài ngõ không xa.

Thời tiết lại trở nên lạnh hơn, người con trai mặc áo khoác đen, quần tây, tay cầm một chai thủy tinh rỗng, tóc đen, da trắng, dáng người thanh mảnh và nhẹ nhàng. Cậu lấy điện thoại di động rung trong túi quần ra, nhìn thoáng qua rồi nói với quản gia: "Đi thôi."

Quản gia hỏi: "Không đợi bạn Khương hả?"

Yến Nhất Tạ liếc về phía con hẻm, nói: "Đi thẳng đến trường."

Quản gia đột nhiên cảm thấy áp suất không khí trong xe giảm xuống, tuy rằng trên mặt cậu chủ vẫn luôn không có biểu hiện gì, nhưng có thể cảm giác rõ ràng cậu đã trở nên không vui.

Hễ không vui là cậu sẽ khép đôi mi đen nhánh lại, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, không nói lời nào.

Xe chạy suốt quãng đường, khi gần đến trường, Yến Nhất Tạ vẫn không nói một lời.

Quản gia đã quen với chuyện huyên thuyên khi có Khương Ninh, lúc này quả thực có chút hoảng sợ, không nhịn được hỏi: "Cậu chủ, có chuyện gì vậy?"

Yến Nhất Tạ: "Gì mà có chuyện gì vậy?"

Quản gia liếc mắt nhìn cậu trong kính chiếu hậu, thận trọng hỏi: "Có phải bạn Khương có chuyện gì nên không thể tới không?"

Chàng thiếu niên im lặng, một lúc sau, như nhịn không được nữa, cậu mở to hai mắt, tràn đầy phẫn nộ mà nói: "Tôi không thể gặp mặt người khác à?"

Quản gia: ?

"Cậu ấy bảo tôi mau đi đi, đừng để bị mẹ cậu ấy nhìn thấy!"

Cuối cùng người quản gia cũng hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, xuýt chút nữa cười thành tiếng.

Yến Nhất Tạ trừng mắt nhìn ông từ trong gương chiếu hậu.

Chú quản gia vội vàng nén cười. Ông thật sự không biết sao cậu chủ lại quan tâm đến những chuyện vặt vãnh như vậy, thậm chí còn mách với ông.

Quản gia trước nay chưa từng đóng vai người khuyên nhủ trước mặt Yến Nhất Tạ, lúc này không khỏi có chút lâng lâng. Ông cười nói với Yến Nhất Tạ: "Cậu cũng đâu thích tiếp xúc với người khác, cho dù nếu cậu gặp mẹ của Khương Ninh thì cậu chủ, cậu muốn nói gì đây?"

Chàng trai mím môi không nói nữa.

Tranh thủ có thời gian, Trịnh Nhã Nam lái xe chở Khương Ninh và Khương Phàm đến trung tâm thành phố một vòng, mua một ít văn phòng phẩm, sau đó đưa hai chị em đến trường học.

Quả nhiên thời gian là liều thuốc chữa khỏi mọi thứ, cuối cùng Trịnh Nhã Nam cũng dần bước ra ngoài và có thể phản ứng với một số trò đùa vui của Khương Ninh và Khương Phàm trên xe.

Khương Ninh chứng kiến những điều này, cảm thấy tâm trạng thư thái hơn rất nhiều.

Cô còn muốn thuyết phục Trịnh Nhã Nam đi xem mắt thử xem, hoặc nhờ mấy người bạn của bà giới thiệu cho bà một chú mới.

Với một mối quan hệ mới, biết đâu bà có thể thoát ra nhanh hơn. Vả lại, có những điều Trịnh Nhã Nam cảm thấy không tiện nói hết ra với mình và Khương Phàm thì cũng có thể có nơi để trút bầu tâm sự.

Nhưng nghĩ rằng mới ly hôn được một tháng, cô không vội khuyên, để Trịnh Nhã Nam tận hưởng khoảng thời gian sống độc thân trước. Tóm lại, Khương Ninh sẽ ủng hộ mọi quyết định của Trịnh Nhã Nam.

Khi đến trường, Khương Ninh nhét cặp sách vào bàn và bắt đầu nhìn chằm chằm vào Yến Nhất Tạ.

Nhìn đến nỗi Yến Nhất Tạ cau mày chủ động lên tiếng: "... Chào, buổi sáng."

Trước kia, chàng thiếu niên chưa từng nói với ai những lời này, lời này như làm bỏng miệng vậy, cậu vừa nói xong đã lập tức ngậm miệng lại.

Khương Ninh lập tức bật cười: "Chào, chào!"

Cô nhanh chóng lấy từ trong cặp sách ra một tờ giấy vuông màu xanh lục, dùng ngón tay linh hoạt gấp hạc giấy trong nửa phút, đặt lên bàn của Yến Nhất Tạ: "Cho nè, hôm qua đã hứa rồi."

“Xấu muốn chết.” Dù nói với vẻ chê bai như thế, cậu thiếu niên vẫn dùng hai ngón tay cầm con hạc giấy màu xanh lá cây lên, bỏ vào trong bình thủy tinh mang tới, không dấu vết nhìn chăm chú một lúc lâu, sau đó đem bình thủy tinh cất đi.

"Ngày mai nhớ cũng nói chào sáng, tôi sẽ gấp cho cậu con lớn luôn."

Chàng trai lạnh lùng nói: "Ai thèm mấy con hạc giấy gấp xiêu vẹo của cậu chứ."

Khương Ninh vừa lấy sách vở ra vừa nhìn Yến Nhất Tạ, đột nhiên đưa tay sờ lên mái tóc đen ngắn trên trán cậu: "Yến Nhất Tạ, cậu nên cắt tóc rồi đó?"

Đầu ngón tay cô không đúng mực chạm vào trán Yến Nhất Tạ, như thể bị móng mèo cào nhẹ, chàng trai tức khắc đỏ mặt, nắm lấy cổ tay cô rồi hất ra: "Nói thì cứ nói, đừng động tay động chân."

Khương Ninh nhìn Yến Nhất Tạ mà chẳng hiểu ra sao: "Cũng đâu phải là chưa từng sờ đâu. Lúc cậu bị sốt tôi cũng sờ cậu suốt nửa ngày, sao bây giờ cậu bắt đầu chú ý tới trinh tiết thế chứ?"

Yến Nhất Tạ: "..."

Khương Ninh nói thêm: "Hơn nữa, hành động của tôi là theo bản năng, không phải cố ý muốn sờ trán của cậu. Cậu không muốn tôi sờ, nhưng tôi lại chẳng thèm sờ đâu."

Yến Nhất Tạ: "..."

Không hiểu sao cậu ấm tính tình quái gở lại bắt đầu hờn dỗi.

Khương Ninh: ...

Vậy cô có nên sờ hay không đây?

Làm phụ nữ thật khó.

*

Sau khi Khương Ninh chuyển đến lớp 1, mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ cho đến nay.

Thầy Lương, giáo viên chủ nhiệm của lớp 1, ban đầu còn mang ánh nhìn phủ định cô, cảm thấy cô sẽ là trở ngại cho lớp 1, đã gọi cô đến văn phòng hai lần, yêu cầu cô tìm một lớp học thêm riêng để học bù, kẻo không theo kịp tiết tấu của lớp 1.

Kết quả là hai lần đó ông ấy đã kiểm tra riêng Khương Ninh hai lần, lần nào Khương Ninh cũng có thể đạt điểm tuyệt đối. Thay vào đó, thầy Lương bị vả mặt hai lần. Sắc mặt thầy Lương đờ đẫn, cũng chẳng còn đi tìm Khương Ninh nữa.

Lúc này Chung Tòng Sương và Khương Ninh hầu như không có giao thoa nào, hai cô chị em tốt bên cạnh cô ta có thành tích tốt dường như có phần khó chịu với Khương Ninh. Trong giờ học thể dục, họ sẽ cố ý không chuyền bóng chuyền cho Khương Ninh.

Đôi khi, một sự ghẻ lạnh tương tự như "cô lập ai đó" giữa các học sinh cấp hai là không thể tránh khỏi.

Nếu Khương Ninh thực sự là học sinh cấp hai Khương Ninh, cô chắc sẽ rất khó chịu. Vì còn bị giáo viên thể dục quan sát nên như thế này sẽ khiến giáo viên cho rằng đối nhân xử thế của cô không tốt, mọi người mới bất hòa với cô.

Nhưng thật đáng tiếc, bây giờ là Khương Ninh trùng sinh trở về trong vỏ bọc hiện tại. Cô cảm thấy hành động kéo băng kéo nhóm như vậy có chút buồn cười, vừa không tổn hại đến lợi ích của cô, vừa không có ý nghĩa gì. Mấy bạn nữ kia không chuyền bóng cho cô, cô chỉ đơn giản là đến gặp giáo viên thể dục để báo rằng cô không thể lấy được bóng, rồi uể oải ngồi xuống mép khán đài để phơi nắng.

Cảm ơn, cô thực sự không muốn chơi bóng chuyền.

Hết lần này đến lần khác, ngược lại là các bạn nữ bên phe Chung Tòng Sương phải lau mắt nhìn.

Họ phát hiện ra... Khương Ninh táo tợn hơn họ nghĩ, hoàn toàn không quan tâm đến việc có người nào chơi với cô hay không.

“Hẹn ước nhà vệ sinh” giữa Khương Ninh và Lan Trân Trân cũng không thành. Lúc đầu, Lan Trân Trân nhớ bạn cùng bàn là cô, lên lầu ba tìm Khương Ninh mấy lần.

Nhưng thời gian trôi qua, sau khi Lan Trân Trân có một người bạn cùng bàn mới, cô ấy đã bắt đầu quên Khương Ninh.

Khương Ninh không nhịn được mà nhéo mặt của cô gái nhỏ. Trước khi chia lớp khóc lóc nói rằng mãi là bạn tốt là cô ấy, sau khi chia lớp nhanh chóng có niềm vui mới cũng là cô ấy.

Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, sau khi chia lớp, hai người không ở cùng một tầng lầu, chạy tới chạy lui thật sự rất phiền phức. Sau khi tách ra thì chủ đề cũng ít dần đi, không còn cách nào để chia sẻ những câu chuyện phiếm, theo thời gian cũng dần phai nhạt.

Đây có lẽ là rắc rối của "yêu xa".

... Nhưng thế này cũng quá nhanh rồi nhỉ?! Khương Ninh mới chuyển lớp chỉ hơn nửa tháng!

Ngoài ra, Khương Ninh cảm thấy Hứa Minh Dực cũng đã xảy ra một ít thay đổi trong những ngày qua. Có lẽ là sau khi chuyển lớp, cô bỏ qua chỗ ngồi mà cậu ta đã dành cho mình mà cứng rắn ngồi cạnh Yến Nhất Tạ, chạm vào điểm mấu chốt của lòng tự trọng của cậu ta. Thế nên cậu ta quyết tâm xa lánh mình.

Có hai lần trên hành lang, cậu ta cố tình đi ngang qua mà không thèm nhìn cô lấy một cái.

Nếu trong lớp có bất kỳ thông báo nào, cậu ta và đám Ti Hướng Minh sẽ chẳng tới đây mà đều để Nghiêm Đại Hàng truyền lời.

Đối với chuyện này, Khương Ninh ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Hứa Minh Dực chủ động tránh xa cô là tốt nhất, như vậy sẽ bớt đi nhiều phiền phức, có lẽ có thể khiến đám bạn nữ của Chung Tòng Sương bớt nhắm vào cô.

Nhưng trơ mắt nhìn Khương Ninh không những không có bất kỳ phản ứng gì với sự ghẻ lạnh của cậu mà còn ra chiều thoải mái, Hứa Minh Dực lại càng tức giận.

Sao cô có thể không có phản ứng gì như thế được???

Hứa Minh Dực tức giận đến nỗi đã mấy ngày không ăn gì.

Sau khi tan học, Khương Ninh lên xe của Yến Nhất Tạ như thường lệ, hỏi: "Diều đâu?"

Đêm qua, chẳng hiểu sao mà thiếu niên này đã gửi một ảnh chụp màn hình dự báo thời tiết, còn kèm theo dấu chấm câu.

Dự báo thời tiết hôm nay trời không mưa, gió nhẹ.

Khương Ninh nhìn chằm chằm ảnh chụp màn hình dự báo thời tiết mãi, suy nghĩ hồi lâu cái này có ý nghĩa gì. Sau vài phút đầu óc quay cuồng, cô ngập ngừng trả lời: "Oa, thời tiết thật tốt. Ngày mai tan học đi thả diều nhé?"

Cậu thiếu niên hồi âm: "Nếu cậu muốn đi thì cũng không phải là không thể."

Khương Ninh phì cười ra tiếng, ôm điện thoại trong tay mà lăn lộn trên giường. Cô gần như có thể tưởng tượng ra vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo lại có chút xấu hổ của Yến Nhất Tạ ở bên kia màn hình điện thoại. Cô cũng rất hài lòng với cậu, lách tách nhắn trả: "Đi đi, muốn đi, xin cậu đó."

Cậu thiếu niên bình tĩnh và dè dặt trả lời "OK", kèm theo dấu "."

Vậy là hôm nay sau giờ học, cô có thêm một chuyến thả diều bên sông.

“Bạn Khương, đây.” Quản gia chỉ vào ghế phụ bên cạnh.

Khương Ninh cởi cặp sách, nắm lấy lưng ghế phụ rồi liếc mắt nhìn. Thấy đó là một con diều hình con thỏ màu vàng tươi, cô quay đầu lại liếc nhìn Yến Nhất Tạ, nói rõ ràng: "Đây là cái mà chú quản gia nói đã bị cậu nhặt về..."

Chàng trai trẻ đỏ bừng hai tai, lạnh lùng xoay đầu đi, giả vờ như không nghe thấy, trong chốc lát liền để nhạc điện thoại rất lớn, ồn ào đến nỗi Khương Ninh không nói xong lời.

Khương Ninh: "... Đây là chiêu yêu thích của tôi mà, sao cậu lại học lóm?"

Yến Nhất Tạ lạnh lùng nói: "Tôi không nghe thấy."

Khương Ninh ngồi lại vào chỗ, ghé vào lỗ tai cậu mà hét: "Tôi kêu cậu giảm âm lượng một chút. Màng nhĩ của tôi sắp thủng rồi."

Yến Nhất Tạ bình tĩnh nói: "Tôi vẫn không nghe thấy."

Khương Ninh: "..."

Hai người đang nói chuyện, Khương Ninh đột nhiên dừng lại, chỉ hướng ra ngoài cửa sổ xe, nói với Yến Nhất Tạ: "Đó chẳng phải là người của lớp chúng ta à?"

Xe tình cờ đi qua con hẻm bên ngoài trường.

Từ xa, chỉ nhìn thấy hai học sinh mặc đồng phục học sinh trường Hằng Sơ bị áp sát vào tường, trong con hẻm bị một số người chặn lại, một số người trong số họ hơi giống người đàn ông xăm trổ và em trai của gã xuất hiện khi Khương Ninh gặp Yến Nhất Tạ lần đầu tiên bên bờ biển. Những người này đang lục soát người hai bạn học sinh.

Đòi phí bảo kê à?

Khương Ninh chuyển đến lớp 1 cũng chưa được bao lâu, vẫn chưa nhận hết được mặt người của các bạn trong lớp 1 cho nên cô cũng có chút không rõ.

Hai học sinh bị ép vào tường là một trai một gái. Cô không biết cậu con trai học lớp nào nhưng cô chắc chắn cô bạn kia là học cùng lớp, vì hình như cô gái đó cũng có mặt trong lớp học bóng chuyền.

Cô gái tóc tai bù xù, khóc tới nỗi gần như nghẹt thở, trong khi cậu con trai kia đã ăn phải mấy cú đấm vào má, khuôn mặt sưng vù.

Yến Nhất Tạ xoay mặt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không quan tâm gì, dời tầm mắt đi chỗ khác: "Ừ."

"Không xong rồi, đây là cửa sau của trường học, sẽ không có giáo viên nào đến cả. Bảo vệ có thể đã tan sở rồi."

Khương Ninh cau mày nhìn về phía kia, nói: "Hay là để chú quản gia dừng xe đi quá đó quát lớn một cái, chắc đám người đó nhìn thấy người lớn là sẽ chạy đi ngay."

Yến Nhất Tạ lại có vẻ thờ ơ đối với những chuyện này: "Giúp một lần thì có ích gì. Loại chuyện này chắc chắn không phải một, hai lần. Bọn họ không biết phản kháng nên sẽ là mục tiêu của cả nhóm kia."

Cậu liếc nhìn Khương Ninh.

Thấy Khương Ninh lo lắng nhìn chằm chằm nơi đó, cậu vẫn gật đầu với quản gia.

Quản gia nhận được lệnh từ Yến Nhất Tạ thì mới dừng xe, mở cửa bước tới đó.

Nhóm xã hội đen nhìn thấy người quản gia già mặc áo vét trơn, lúc đầu họ bảo ông đi đi, rồi ai đó chợt nhận ra người quản gia già chính là người đàn ông mặc vest xuất hiện cùng cậu con trai bên bờ biển vài tháng trước. Nhất thời hoảng sợ, bọn côn đồ nhanh chóng chen đường bỏ chạy như ruồi bị xua đuổi.

Người quản gia bước tới, vỗ nhẹ vào vết bẩn trên quần của hai học sinh, rồi bảo họ mau chóng rời đi trước khi quay trở lại.

Khương Ninh nhìn về phía đó từ cửa sổ xe, thấy sự việc đã được giải quyết thì thở phào nhẹ nhõm.

Khi hai học sinh nhìn thấy người quản gia đi về phía này, họ vội vàng đi theo và cảm ơn người ngồi trên cửa kính xe. Nhìn thấy Khương Ninh trước tiên, hai mắt họ nóng rực, sau đó lại nhìn thấy Yến Nhất Tạ bên cạnh, họ lập tức kinh ngạc.

Một thiếu niên có nước da trắng hơn người bình thường đang ngồi trong xe, quanh hốc mắt là một mảnh âm u. Cậu ngước mắt lên liếc nhìn họ một cách thiếu kiên nhẫn.

Cậu con trai còn hoảng hơn trước, lùi lại hai bước rồi kéo cô gái bỏ chạy.

Khương Ninh: "..."

Yến Nhất Tạ thấy vô vị, mặt không biểu cảm nâng cửa kính xe lên.

Yến Nhất Tạ nói với quản gia: "Đi thôi."

"Đúng là người của lớp chúng ta." Khương Ninh nói: "May mắn là đã dừng lại để giúp đỡ."

Yến Nhất Tạ nói: "Nếu muốn hoàn toàn thoát khỏi những người đó thì chỉ có thể dựa vào sự mạnh mẽ của bản thân. Bằng không, lần sau làm sao sẽ có chuyện may mắn đúng lúc có người đi qua giúp đỡ như vậy chứ?"

Khương Ninh nói: "Nhưng họ là bạn học của chúng ta..."

“Bạn cùng lớp nhìn thấy tôi là bỏ chạy?” Yến Nhất Tạ phản bác.

Khương Ninh nhìn Yến Nhất Tạ và đột nhiên nhận ra rằng, nếu mình không ở đây thì Yến Nhất Tạ sẽ chẳng có hứng thú xen vào việc của người khác, cho dù hôm nay hai người họ bị đánh gãy xương, thiếu niên cũng chỉ vẻn vẹn lười biếng nhìn một cái.

Ý thức tham gia vào thế giới này của Yến Nhất Tạ dường như rất yếu.

Cậu không có kiên nhẫn để giúp đỡ người khác, và việc người khác có cảm ơn cậu hay không cũng không quan trọng. Giúp đỡ người khác sẽ không khiến cậu cảm thấy thích thú gì cả, tương tự, cậu cũng lười làm những chuyện đàn áp kẻ khác.

Thay vì nói cảm xúc của cậu có hơi đạm mạc thì chi bằng nói là cậu không muốn nảy sinh liên hệ với bất luận kẻ nào khác.

Cho dù có mình ở trên hòn đảo của cậu, cậu cũng chỉ dung túng một mình mình bước vào thế giới của cậu mà thôi. Cậu vẫn là một hòn đảo biệt lập.

Từ khi đi học đến nay đã hơn một tháng, cậu vẫn không chịu kết bạn với ai ngoại trừ chính cô.

Khương Ninh hy vọng có thể mang cậu đến với ánh mặt trời, để sau bao năm sống khép kín, cậu có thể một lần nữa cảm nhận được vẻ đẹp của một chiếc lá rơi, niềm vui khi gió thổi qua, và niềm hạnh phúc khi có được tình cảm.

Chứ không chỉ mong mình trở thành ánh sáng cho thế giới tăm tối của cậu.

Nhưng Khương Ninh không biết phải làm sao.

Cô nhìn chằm chằm Yến Nhất Tạ một lúc lâu, vắt óc phản bác hai câu: "Cậu chưa từng được dạy à? Giúp đỡ người khác thì người khác sẽ đáp trả ý tốt cho cậu."

Đúng vậy, ý tốt.

Khương Ninh đã giúp thêm hai người.

Yến Nhất Tạ nhìn thấy ánh mắt biết ơn của hai người vừa rồi, trong mắt bạn nam gần như lóe lên sự ngạc nhiên và ngưỡng mộ.

Điều này làm cho cậu thiếu niên nghĩ đến chính mình trong chốc lát.

Dưới góc nhìn Thượng Đế, cậu thấy mình như một con sâu tội nghiệp.

Ngày mai hai người đó nhất định sẽ tới cảm ơn Khương Ninh, sau này trong thế giới Khương Ninh sẽ có thêm hai người, địa vị của cậu cũng sẽ ít đi.

Yến Nhất Tạ đã chuẩn bị cho điều này từ lâu, cũng đã nhiều lần cảnh báo bản thân rằng Khương Ninh không thể ở trong thế giới u ám của mình mãi mãi.

Nhưng dù có được cảnh báo như thế nào đi chăng nữa, vẫn luôn có một khoảnh khắc không thể kiểm soát được du͙© vọиɠ chiếm hữu.

Không biết vì sao, sắc mặt cậu thiếu niên trở nên không tốt: "Bình thường cậu đều tràn đầy cảm giác thương hại thế à, thấy người khác đáng thương thì sẽ giúp đỡ sao?"

Khương Ninh nói: "Đây không phải là tràn đầy lòng thương hại mà chỉ là một cái nhấc tay. Có thể giúp thì tại sao không giúp?"

"Cái gì gọi là một cái nhấc tay? Rõ ràng quản gia xuống xe dùng chân mà."

Quản gia: "..."

Khương Ninh: "... Cậu đang cãi cùn đó."

Người thiếu niên giận dữ nhìn ra bên ngoài.

Khương Ninh lại nói: "Vừa rồi lúc Cổ Châu đi tới, cậu không thấy ánh mắt cảm động của cậu ấy sau khi được cứu sao."

"Vậy à? Hóa ra là Cổ Châu, cậu nhớ rõ thật đấy." Giọng điệu của cậu thiếu niên đột nhiên trở nên châm chọc: "Cảm động đủ chưa? Chắc không phải cậu còn mong ngóng cậu ta trở nên không thể tách rời với cậu như tôi chứ?"

Không khí bất chợt tĩnh lặng.

Khương Ninh không dám tin mà nhìn Yến Nhất Tạ.

Lời nói của Yến Nhất Tạ cũng đột ngột kết thúc, đuôi mắt cậu giật giật.

Cậu nhìn vẻ bi thương chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt Khương Ninh, trái tim trong l*иg ngực đột nhiên nhói lên cực nhanh giống như bị kim châm.

Cậu thiếu niên chợt nhận ra rằng mình đã nói sai điều gì đó.

Cậu đang làm gì vậy chứ, Khương Ninh có làm gì sai đâu. Tại sao cậu cứ gai góc như vậy, gay gắt như thế hết lần này đến lần khác.

Cậu mở miệng muốn nói lời xin lỗi.

“Dừng lại.” Nhưng Khương Ninh đã chán nản nói: “Tôi muốn về nhà trước.”